Bước vào phòng ăn, một bàn cao lương mỹ vị đập vào mắt Trần Thiên Long. Quy củ chào lão cha và gia gia, nãi nãi của mình xong, hắn lao vào ăn uống như một con ma đói. Từ lúc tỉnh lại lần đầu tới bây giờ cũng đã một ngày, mà đến bây giờ hắn mới được ăn, hỏi sao lại không đói cho được.
Nhìn tướng ăn của hắn như vậy, nhị lão vui cười hớn hở, còn lão cha của hắn thì như trút được gánh nặng. Hôm qua nhị lão đi vào U minh sâm lâm tìm hái linh dược để chữa thương cho hắn, vốn đang thất vọng vì không tìm được linh dược cần tìm, nhưng vừa về đến nhà đã nghe được tin hắn tỉnh lại. Nhị lão lập tức chạy đến phòng của hắn ngay. Hai người một người là cao thủ giả đan, người kia cũng là cao thủ trúc cơ hậu kỳ viên mãn, sớm đã ích cốc. Nhưng hôm nay phá lệ tổ chức bữa cơm gia đình ăn mừng hắn khoẻ lại.
Hai người già, một trung niên cứ ngồi nhìn Trần Thiên Long ăn uống. Khi bụng đã căng hắn ợ một cái rõ to, chợt mặt hắn đỏ bừng. Đúng a, ai ở trong trong trường hợp của hắn mới hiểu được. Ăn uống khó coi rồi ợ ra tiếng trươc mặt ba người trưởng bối, còn bị họ nhìn xoi mói nữa. . . . Hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong ba người yếu nhất là lão cha của hắn cũng đã là cao thủ trúc cơ hậu kỳ. Mà hắn chỉ là một luyện khí nhị tầng nhỏ nhoi, cách biệt một trời một vực a. Cuối cùng hắn đành lên tiếng:
-Sao mọi người cứ nhìn con như vậy? Con rất ngượng ngùng a.
Nghe hắn nói vậy, cả ba người cùng cười lên. Gia gia hắn hắng giọng:
-Con cảm thấy trong người thế nào rồi, có di chứng gì không?
-Dạ con bây giờ tốt rồi ạ, gia gia không cần lo cho con đâu ạ.
-Chúng ta không lo cho con thì lo cho ai đây? Từ bây giờ trở đi, con chăm chỉ luyện công cho ta, không được ăn chơi đàng điếm như lúc trước nữa, nghe không?
-Vâng ạ, con biết rồi ạ. Con sẽ chăm chỉ luyện công, không để moij người phải lo lắng nữa đâu ạ.
-Được rồi, ta sẽ chú ý chuyện luyện công của con. Con về phòng nghỉ ngơi đi, mai bắt đầu luyện công cho ta.
-Vâng ạ.
Trần Thiên Long chỉ mong mỗi câu này. Dẫu được quan tâm rất tốt, nhưng mà cứ bị ba vị trưởng bối nhìn như vậy làm hắn ngại ngùng a. Đợi cháu ngoan đi, Trần Thiên Vũ quay sang Trần Thiên Minh hỏi giọng nghiêm khắc:
-Đã tìm ra ai là chủ mưu vụ ám sát Thiên Long chưa?
-Dạ chưa, thưa cha. Bọn chúng quá xảo quyệt, không để lộ một chút manh mối nào.
Trần Thiên Minh nghiêm người lại đáp. Từ lúc xảy ra vụ việc tới giờ, toàn bộ Trần gia đã được điều động nhưng không thể tìm ra chút manh mối nào của đối thủ làm hắn nghiêm nghị lên. Kẻ thù quá xảo quyệt chắc chắn phải là một thế lực lớn mới dám xuống tay với cháu đích tôn Trần gia.
-Tìm cho ta, dù phải lục tung Đại Long thành cũng phải tìm được chúng. Ta cho mọi người biết đụng đến người Trần gia chúng ta sẽ phải trả giá như thế nào.
-Vâng thưa cha, con sẽ tiếp tục toàn lực điều tra.
-Để tiểu Thiến đi theo bảo vệ Thiên Long đi.
-Vâng, thưa cha.
Nói đến đây, nhị lão đi về phòng, Trần Thiên Minh chạy đi làm việc, là một gia chủ, hắn phải quản lý quá nhiều sự vụ,thời gian rảnh rỗi rất ít. Vào thư phòng, hắn khẽ gọi:
-Trần Thiên Nhất, gọi tiểu Thiến tới đây gặp ta.
-Vâng, thưa gia chủ.
Trần Thiên Nhất trông khoảng bốn mươi tuổi, là thủ lĩnh mật vệ của Trần gia. Thành viên mật vệ là những đứa trẻ mồ côi có thiên phú cao được Trần gia thu dưỡng. Mỗi thành viên đều rất trung thành với Trần gia, ở đây là gia viên của họ. Mà Trần Thiên Nhất, thủ lĩnh mật vệ đã là cao thủ trúc cơ hậu kỳ, dù vậy hắn vẫn luôn làm việc như một người hầu. Hắn có tình cảm quá sâu với nơi đây, dù nhị vị lão thái gia luôn muốn hắn lập gia đình. Nhưng hắn vẫn quyết chí ở một mình để thủ hộ gia viên này. Một lúc sau, Trần Thiên Nhất dẫn một nữ nhân đi vào. Nữ nhân khoảng hai tư, hai lăm tuổi, khuôn mặt kiều diễm, vóc người nóng bỏng, nàng chính là Trần Tiểu Thiến, đệ tam cao thủ của ám vệ.
-Bẩm gia chủ, ta đã đưa tiểu Thiến đến rồi ạ.
-Được rồi, ngươi lui ra đi.
-Vâng.
Nhìn Trần Thiên Nhất đi ra, Trần Thiên Minh quay sang Trần Tiểu Thiến:
-Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ đi theo và bảo vệ Thiên Long, trực tiếp nghe lệnh của Thiên Long. Ngươi làm được chứ, ta không muốn con ta bị bất cứ nguy hiểm nào.
-Vâng, thưa lão gia.
-Tốt, ngươi đi làm việc đi.
-Vâng.
Ngưng mắt nhìn bầu trời qua cửa sổ, Trần Thiên Minh khe khẽ thở dài, nơi khoé mắt ươn ướt “bây giờ nàng có khoẻ không, hãy đợi ta, khi con chúng ta đủ trưởng thành ta sẽ đi tìm nàng”. Lau giọt nước mắt trên khoé mi, hắn trở lại với khuôn mặt nghiêm túc thường ngày, bắt đầu xử lý công việc.
Quay trở lại với Trần Thiên Long, bây giờ hắn đã về phòng, đi vào thạch thất bắt đầu tu luyện âm dương tạo hoá quyết. “Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Đạo là thiên lý, nhất là thái cực, nhị là âm dương, tam là sự giao hoà âm dương rồi sinh ra vạn vật”. Đọc thầm khẩu quyết, rất nhanh hắn đã chìm trong thế giới tu luyện đầy huyền diệu.
Cảnh giới của hắn vốn là luyện khí nhị tầng, nhưng chân khí lại khá hùng hậu. Đây là công lao của công pháp chí cao nhất Trần Gia: chiến long quyết.
Các công pháp được chia theo các cấp từ thấp đến cao: hoàng giai, huyền giai, địa giai, thiên giai. Mỗi cấp có phân làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Chiến long quyết là một trong số ít công pháp đỉnh cao của Đại Long thành, là huyền giai hạ phẩm công pháp. Đừng coi thường huyền giai hạ phẩm công pháp, nó có uy lực rất lớn. Đa số công pháp ở Đại Long thành đều là công pháp hoàng cấp hạ phẩm, trung phẩm, một ít hoàng cấp thượng phẩm. Chỉ có các đại thế gia mới có công pháp hoàng giai cực phẩm. Mà ngũ đại thế gia chỉ có Lý, Lê, Trần tam gia là có huyền giai hạ phẩm công pháp. Điều đó đủ để chứng minh công pháp cao cấp trân quý cỡ nào.
Vận chuyển âm dương tạo hoá quyết, chân khí trong kinh mạch Trần Thiên Long bắt đầu lưu động. Linh khí thiên địa khổng lồ từ tứ phương bát hướng chen vào kinh mạch hắn. Dần dần, được linh khí thiên địa nồng đậm cọ rửa, thân thể, kinh mạch của hắn trở nên vững chắc, khoẻ mạnh hơn. Chân khí của hắn mang thuộc tính hoả của chiến long quyết, bây giờ rất nhanh đã được luyện hoá hết thành một âm, một dương chân khí. Hai dòng chân khí lúc hợp, lúc khai rất huyền diệu.
Linh khí thiên địa cuồn cuộn đi vào cơ thể hắn, nhưng rất nhanh đã được luyện hoá thành âm, dương chân khí. Không hổ là chí cao công pháp, không chỉ tốc độ luyện hoá linh khí cao đến doạ người mà chân khí sau khi được luyện hoá cũng rất thuần khiết.
Cảnh giới cùa hắn rất nhanh dâng cao. Luyện khí nhị tầng trung kỳ, luyện khí nhị tầng hậu kỳ. Phốc một cái đã đến luyện khí tầng ba sơ kỳ, luyện khí tầng ba trung kỳ, luyện khí tầng ba hậu kỳ. Đến đây tốc độ đề thăng đã chậm lại. Chân khí nồng đậm chạy khắp kinh mạch làm hắn đau nhức đến muốn hét lên. Nhưng nghĩ đến chỉ có sức mạnh mới hoàn thành được mộng tưởng của mình, hắn cố nhịn.
-Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn. A a a a, phá cho ta.
Bỗng “rắc” một tiếng, chân khí trong cơ thể hắn lưu thông khắp kinh mạch. Kinh mạch trở nên lớn hơn, dẻo dai hơn. Cơ thể hắn chảy ra một lớp tạp chất tanh hôi, bám khắp da hắn.
-Ha ha ha, ta đúng là thiên tài trong thiên tài mà. Chưa đến nửa ngày đã từ luyện khí nhị tầng trung kỳ đến luyện khí tứ tầng sơ kỳ.
Chợt hắn ngưng cười, bởi vì một mùi tanh hôi chen vào mũi hắn. Nhìn xuống thân thể, quần áo đã biến mất. May là thạch thất khá là kiên cố nên không sao. Đây là do lúc luyện hoá chân khí của chiến long quyết, chân khí tính hoả toát ra đốt cháy hết quần áo hắn.
-May mà lông tóc không bị cháy.
Trần Thiên Long có chút may mắn nói. Mở ra thần thức, rất nhanh đã thấy tiểu thị nữ Ngữ Yên đang bưng một mâm thức ăn vào phòng hắn. Bây giờ đã tối, chắc thấy hắn không ra khỏi phòng nên nàng bưng thức ăn đến đây cho hắn. “Đúng là một cô bé hiểu chuyện mà” hắn thầm nghĩ. Thấy Ngữ Yên đã đến trước cửa phòng, hắn nhẹ giọng gọi nàng:
-Ngữ Yên, chuẩn bị nước cho ta tắm nhé.
-Vâng, thưa thiếu gia.
( chương sau sẽ có cảnh nóng nha các độc giả)