Chương 6: Mập mờ

Có tiếng bước chân, một người đi đến phòng của Trần Thiên Long, đứng trước cửa phòng hắn, dơ tay lên và gõ nhẹ cửa. Thấy không có ai đáp lời, người tới đẩy nhẹ cửa ra. Cửa mở, một thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu đi vào, đây không phải tiểu thị nữ Ngữ Yên thì là ai nữa. Nhìn căn phòng bừa bộn, như vừa trải qua một cuộc chiến, nàng chuyển ánh mắt lo lắng nhìn khắp phòng. Khi ánh mắt nàng chuyển đến trên chiếc giường lớn thì thấy ngay Trần Thiên Long đang ngủ say sưa.

-May quá, thiếu gia không sao, chắc là thiếu gia tìm đồ đây mà. Nhìn thiếu gia lúc ngủ thật soái.

Bất giác Ngữ Yên đi đến gần bên giường, nhìn thiếu gia nhà mình ngủ ngon như vậy, không khỏi nghĩ ngợi lung tung. Chốc lát, nàng hơi thở dài “ ta làm sao xứng với thiếu gia chứ, yên phận làm tiểu thị nữ của người thôi”. Quay sang dọn dẹp căn phòng một cách nhẹ nhàng, rất nhanh căn phòng đã gọn gàng ngăn nắp lại. Lau mấy giọt mồ hôi trên trán, nàng khẽ đi tới gần bên giường, kéo chăn đắp cho thiếu gia. Bỗng một bàn tay giữ tay nàng lại, kéo phốc nàng lên giường lớn, ôm chặt lấy nàng.

-Thiếu gia, đừng như vậy mà, bây giờ còn là ban ngày đó.

-Tức là ban đêm ta muốn nàng thế nào cũng được đúng không.

Chẳng biết lúc nào Trần Thiên Long đã thức dậy, kéo thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Ngữ Yên vào lòng.

-Người ta không phải ý đó, thiếu gia mau rời giường đi, sắp tới giờ cơm trưa rồi. Lão gia lúc nãy bảo nô tỳ tới đây gọi ngài dậy chuẩn bị ăn cơm đấy.

Ngữ Yên hơi cựa người nói. Nằm trong lòng hắn, nàng cảm thấy rất ấm áp nhưng đã đến giờ ăn rồi, lão gia đã đợi trong phòng ăn.

-Vậy nàng phải hôn ta một cái mới được, không thì ta sẽ không buông nàng ra đâu.

-Thiếu gia đáng ghét, ngài khi dễ ta.

-Hắc hắc, nhanh lên, cha ta đang đợi ta ở ngoài đó. Nàng phải nhanh không thì cha ta sẽ đến đấy.

Nhớ đến lão gia đang đợi thiếu gia đến cùng ăn cơm, Ngữ Yên cũng chịu thua. Nàng khẽ hôn lên má hắn một cái.

-Như vậy được chưa, thiếu gia.

-Hắc hắc, nàng hôn sai chỗ rồi, phải hôn ở đây mới đúng.

Trần Thiên Long cười xấu xa chỉ vào môi mình nói. Cô nàng này thật là hấp dẫn chết người mà, cứ cựa quậy trong lồng ngực hắn làm hắn nóng ran hết cả người. Ôm chặt nàng hơn, làm cho da thịt nàng cọ xát với hắn, dù cách hai lớp quần áo nhưng hắn cũng cảm nhận được làn da đàn hồi, cặp thỏ ngọc êm ái, đầy co dãn của nàng.

-Thiếu gia, ngài tha cho ta đi. Đợi buổi tối được không?

Cảm nhận được hơi thở dương cương đầy nam tính, lồng ngực rắn chắc của hắn làm cả người Ngữ Yên như nhũn ra. Chợt thấy có gì đó đâm vào trên đùi mình, Ngữ Yên đưa tay xuống nắm lấy vật cứng đó:

-Thiếu gia, ngài cất giấu cây gậy gì ở trên giường vậy, nó làm ta nhột quá.

Nghe lời Ngữ Yên nói, xúc giác từ phía dưới đánh sâu vào đầu, Trần Thiên Long không khỏi thoải mái rên lên. Đúng, Ngữ Yên đang cầm lấy mệnh căn của hắn mà xoa xoa, cô nàng ngây thơ này không biết là việc mình làm nguy hiểm cỡ nào cho bản thân. Nhìn ánh mắt trong veo ngây thơ của nàng, hắn cười xấu xa nói:

-Hắc hắc, đây là bảo bối của ta đấy, nàng phải nhẹ nhàng, với nó biết chưa.

Nhìn vẻ mặt xấu xa của hắn, nàng không khỏi nhớ đến vật xấu xa của nam nhân mà các thị nữ khác hay nói đến. Giật mình buông tay ra, khuôn mặt Ngữ Yên đỏ bừng đến tận mang tai.

-Hắc hắc hắc, giờ đã biết đó là vật gì rồi a. Biết rồi càng tốt, nàng đã làm nó thành như vậy rồi, bây giờ nàng phải chịu trách nhiệm với nó.

-Chịu trách nhiệm thế nào đây, thiếu gia?

-Thì làm nữ nhân của ta chứ sao nữa, hắc hắc hắc.

Nhìn tiểu mỹ nhân trong ngực, hô hấp Trần Thiên Long không khỏi gấp lên. Khẽ cúi người xuống tới gần đôi môi kia. Như biết chuyện gì sắp xảy ra, Ngữ Yên nhắm tít đôi mắt lại, môi hơi run run biểu hiện sự khẩn trương của mình.

Ngay lúc hai phiến môi sắp chạm vào nhau, một giọng nói không hài hoà vào tình cảnh này vang lên từ phía ngoài phòng:

-Long nhi, con làm gì mà lâu vậy. Gia gia, nãi nãi con đang chờ con kìa.

Tiếng nói của Trần Thiên Minh làm cả hai người trong phòng giật mình.

-Vâng ạ, mọi người đợi con một chút, con sẽ ra ngay.

Trần Thiên Long nhanh nhảu đáp. Ngữ Yên mặt mũi đỏ bừng bật dậy khỏi dường nhỏ giọng nói với hắn:

-Tại ngài đó, chắc lão gia phát hiện rồi, hu hu.

-Hắc hắc, phát hiện thì phát hiện đi. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ là thê tử của ta. Cho ông ấy biết sớm để chuẩn bị càng tốt mà.

Trần Thiên Long có chút vô lại nói. Thấy Ngữ Yên còn đang bối rối ở kia, hắn khẽ trêu ghẹo nàng:

-Hắc hắc, nàng không định ra ngoài chuẩn bị ăn cơm sao, hay là muốn ở đây luôn với ta?

Nghe hắn nói đến đây, Ngữ Yên đỏ mặt, rón ra rón rén mở hé cửa nhìn ra ngoài, “ may quá, lão gia đi rồi”, nàng thẫm nghĩ. Vỗ vỗ cặp thỏ ngọc còn đang phập phồng vì bị khinh hoàng của mình, nàng chạy nhanh như một cơn gió ra khỏi phòng. Nhìn động tác vỗ ngực của nàng mà Trần Thiên Long nuốt nước miếng.

-Hãy đợi đấy, sớm muộn gì ta cũng sẽ “ăn” nàng.

(Lời của tác: Hôm nay đến đây thôi nhé, vừa đi làm vừa viết mệt quá. Ta sẽ gắng ra chương đều đều. Hấp dẫn còn ở phía sau, các độc giả cứ từ từ đọc nhé. Hôm nay viết hơn 3000 từ rồi, mệt quá...)