Đã hai ngày từ lúc Dương Tuấn rời đi, Hồ Điệp ở trong hang động chờ đợi trong lo lắng, nhưng thật ra là vì Dương Tuấn chạy trốn nên đã lạc đường nên đang tìm kiếm đường về, Hồ Điệp cứ ngỡ là hắn ghét bỏ nàng nên đã rời đi, nước mắt rơi xuống mặt đất lại là một cánh hồ điệp lại được sinh ra.
Nhân tiện giới thiệu về Hồ Điệp, thật ra nàng chính là một đại năng từ thời Hồng Hoang, bình ngọc ở cuối hang động là nơi lưu giữ bản thể và toàn bộ tu vi của nàng, Hồng Hoang Yển Điệp thật ra là vật nuôi của nàng nên chúng lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ nàng, cả hang động này là một không gian đặc biệt, do bình ngọc là Hồng Hoang Bích Bình này tạo ra, vừa là một Tiên Khí không gian, vừa là một kiện Tiên Khí có linh trí đặc biệt vô cùng.
Hồ Điệp kí ức đều ở trong Bích Bình, nhưng nàng vẫn có kí ức khác, chỉ cần gặp nguy hiểm thì đem Bích Bình đập vỡ, mọi đều nguy hiểm sẽ không còn.
- Chủ nhân, người đừng buồn nữa, hắn sẽ trở về ngay thôi...
Một đàn yển điệp hoá thành bóng người mờ ảo, giọng nói nữ nhân êm dịu từ đó phát ra.
- Nhưng mà, ngực ta đau lắm, tại sao ta lại nhớ hắn chứ? Tên lưu manh đó đã làm gì ta?
Hồ Điệp ngây thơ hỏi người trong đàn yển điệp.
- Chủ nhân, người đã yêu rồi...
.......................................................
Dương Tuấn cùng Hiến Anh đang cố tìm đường về nhưng đã gần một ngày trời vẫn lang thang trong khu rừng này, Cung Loạn Sâm Lâm.
Cung Loạn Sâm Lâm nằm cách vách Nguyệt Ngọc 100 dặm, nhưng lại là một hiểm địa cực kì đáng sợ, nhìn như một khu rừng bình thường nhưng thật sự là mê cung không lộ ra, Ác Ma Thú thì tu vi khá cao, nhưng pháp lực nơi đây lại cực kì dồi dào, thiên tài địa bảo, mật tàng khắp nơi.
Dương Tuấn cùng Hiến Anh mặc dù đạp thân pháp đi ròng rã cả ngày vẫn chỉ thấy cây cối sung túc, ngoài ra chẳng có một bóng người hay Ác Ma Thú nào cả.
- Hộc, hộc, phù~
Dương Tuấn ngồi xuống một tảng đá lớn, thở dốc, pháp lực cũng đã cạn kiệt, Hoạt Lực Đan cũng có giới hạn, không sử dụng liên tục được.
- Phu quân, theo như ta thấy, chúng ta rơi vào mê trận rồi.
Hiến Anh nhìn chung quanh, cảm giác được điều gì đó.
- Mê trận? Có người ám hại chúng ta sao?
Dương Tuấn quay sang hỏi Hiến Anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
- Không, mê trận này vô cùng tự nhiên, không có bàn tay con người sắp đặt.
Keng, kí chủ cần tìm ra trận nhãn, phá hủy nó mới có thể thoát ra.
Ý thức Dương Tuấn chìm vào hệ thống, hỏi về mê trận nơi đây.
Keng, phát hiện trận nhãn mê trận hướng Tây Nam 30 trượng.
Âm thanh hệ thống vang lên thì Dương Tuấn ngay lập tức bế Hiến Anh, chân đạp thân pháp, hướng hướng Tây Nam mà đi.
Một khoảng đất trống khô cằn xuất hiện trước mắt Dương Tuấn, một nơi chẳng có chút nào đặc biệt, một ngọn cỏ cũng không có, hoàn toàn là mặt đất nứt nẻ, khô hạn.
- Mắt trận ở đây sao?
Keng, kí chủ dùng đao vạch chữ Phá (破) xuống đất cách 20 bước phía trước kí chủ, mắt trận sẽ xuất hiện.
- Hiến Anh, nàng mau tìm chỗ nấp đi, ta sắp phá trận.
- Ân.
Dương Tuấn xuất ra Thiên Đao, lưỡi đao hừng hực tử hoả, chân Dương Tuấn đạp thân pháp, phi không giữa không trung, tay nhanh như chớp vung đao khắc đao khí xuống đất, nhanh chóng vẽ ra chữ Phá dưới đất.
Rắc... Rắc... Uỳnh...
Mặt đất khô cằn ngày lập tức nứt toác, như có vật gì đó bên trong đang cựa quậy, một vật to lớn trời lên, một con mắt màu đỏ rực, nhãn cầu hướng Dương Tuấn mà trừng mắt.
Keng, kí chủ nhanh chóng phá hủy trận nhãn, nếu không sẽ phải tìm mắt trận nơi khác.
Dương Tuấn nghe xong thông báo thì vung đao, chém ra một đầu hoả long cự đại, lao đến con mắt đang lơ lửng giữa không trung.
Uỳnh.... Răng rắc....
Hoả long xuyên qua con mắt, nó như thuỷ tinh bắt đầu rạn nứt, sau đó tan vỡ thành từng mảnh nhỏ tiêu tán trong không trung.
Ầm... Ầm...
Không gian ngay lập tức chấn động, Dương Tuấn và Hiến Anh ngay lập tức bị một lực lượng kì lạ kéo đi, xuyên qua một thông đạo sáng chói, khi ánh sáng loá mắt tắt đi thì cả hai đã đứng cách Cung Loạn Sâm Lâm 50 dặm, chỉ cần đi tiếp 50 dặm thì sẽ đến vách Nguyệt Ngọc ngay.
Ba canh giờ sau, Dương Tuấn và Hiến Anh cũng đến được vách Nguyệt Ngọc, bước vào trong hang động, từng đàn yển điệp từ đâu bay đến tới tấp, Hồ Điệp từ một góc động chạy ra, ôm chầm lấy Dương Tuấn, nước mắt lã chã.
- Hức, tên đáng ghét, ngươi có phải chán ghét ta rồi không? Oa, hức...
Dương Tuấn vỗ về bờ vai của Hồ Điệp, vuốt ve mái tóc của nàng, để nàng khóc hết nỗi lòng sẽ tự nhiên vui vẻ.
Một giờ sau, khi Hồ Điệp khóc xong thì trong hang cũng đã lít nhít yển điệp, Hồ Điệp lấy tay quệt mắt, nhìn Dương Tuấn hỏi.
- Tại sao ta lại nhớ tên xấu xa như ngươi chứ? Tại sao ngươi không chết ở đâu luôn đi, hức, còn quay về làm gì?
- Người ta đã yêu thương ở đây, làm sao ta có thể bỏ đi được?
Dương Tuấn ôm Hồ Điệp vào lòng, nói.
- Ân, vậy nàng ta là ai?
Hồ Điệp đỏ bừng mặt dựa vào lòng Dương Tuấn, nhưng bất chợt nhận ra sự hiện diện của Hiến Anh.
- A, nàng là Hiến Anh, sau này sẽ là tỷ muội tốt của nàng.
- Cái tên đáng ghét này, Yển Điệp, cắn chết hắn.
Hồ Điệp nghe hiểu ẩn ý bên trong câu nói của Dương Tuấn, ngay lập tức nổi giận đùng đùng, ra lệnh Yển Điệp tấn công hắn.
Đàn yển điệp đông đảo ngay lập tức cuốn lấy Dương Tuấn, chỉ trong nháy mắt Dương Tuấn đã không còn một mảnh xương.
Bụp... Bụp...
Bỗng nhiên đàn yển điệp nổ tung, bên trong rơi ra một giọt máu tươi, cả đàn nổ tung trở thành một cơn mưa máu, từ những giọt máu đó hoà lại thành một người, Dương Tuấn.
Keng, diệt sát 107 Hồng Hoang Yển Điệp nhận được 53 vạn sát điểm và pháp lực.
Âm thanh hệ thống vang lên, khiến Dương Tuấn trong lòng đánh một cái mừng rỡ, pháp lực cùng sát điểm nhiều như vậy, sau này thiếu hụt có thể mượn nhờ Hồ Điệp một thoáng.
- Ngươi, ngươi, tại sao không chết đi....
Hồ Điệp tức giận dậm chân xuống đất, sau đó ngay lập tức chạy vào cuối hang động.
- Hiến Anh, ta xin lỗi, chỉ là cho nàng phải làm nhị phu nhân rồi.
Dương Tuấn bước đến cạnh Hiến Anh, vòng tay ôm eo nàng, nói.
- Ân, phu quân, chỉ cần người yêu ta, thì ta không cần gì nữa cả.
Hiến Anh tựa đầu nàng vào ngực Dương Tuấn, nói.
- Vậy, giải quyết chuyện trước mắt đã...
Dương Tuấn bế Hiến Anh lên, phi ngay vào cuối hang, bên trong hơi vang ra tiếng nói giận dữ của Hồ Điệp thì một lúc sau đầ tiếng thở dốc, rên rỉ của hai nữ nhân và một nam nhân không ngừng vang dội trong hang động.
.............................................
Tuyết Bích Thần Sơn, Hoàng Minh đại lục, Đế Quốc Lan Tư, là một ngọn núi tuyết cực kì to lớn, là một hiểm địa cực kì nguy hiểm đối với bất cứ tu sĩ nào, nhưng trên đỉnh núi cao vút mây xanh đó bây giờ lại xuất hiện một quang trụ xanh lam, bên trong là một toà lâu đài bằng tuyết bích cực lớn, pháp lực toả ra vô cùng đậm đặc, đứng trên đỉnh lâu đài là một cô gái với mái tóc đen mượt, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng ngạo nhân, mặc một bộ y phục trắng tinh, khiến nàng ta vô cùng thuần khiết, không nhiễm chút bụi trần.
- Lan Điệp, đến lúc khai mở trận chiến của ta và ngươi rồi.
Cô gái nói mấy câu, sau đó biến thành một luồng khói xanh lam, dung nhập vào trong quan tài băng đang lơ lửng giữa không trung trong đại điện.
Ngày hôm sau, Dương Tuấn sau khi đột phá tu vi đến Khai Thể tầng 3, Thần Hồn Sư Hoàng cũng đã mọc ra bộ lông vàng óng, nhưng nó vẫn cứ ngủ say mà chẳng thèm đếm xỉa gì đến Dương Tuấn, hắn cũng hết cách rồi.
Keng, mở ra gói quà Trưởng Thành lớn nhận được bát phẩm pháp khí Sư Hoàng Chiến Kích.
Keng, mở ra gói quà Tăng Cấp nhỏ nhận được Huyền giai lục phẩm Nộ Hống Sư Vương.
.....................
- Đồ tốt, cũng đến lúc đổi vũ khí rồi, Thiên Đao độ sắc bén cũng đã hư hao.
Dương Tuấn nâng chiến kích màu vàng rực trên tay, đầu kích là một đầu sư tử vô cùng uy dũng, mũi kích nhọn hoắt sắc bén, có chút nặng nhưng bước vào Khai Thể cảnh cũng cần rèn luyện cơ thể nên cũng không quan trọng cho lắm.
Keng, sát điểm đạt đến 263 vạn, có hay không sử dụng 250 vạn để nâng cấp hệ thống?
Hệ thống âm thanh vang lên, khiến Dương Tuấn trầm tư suy nghĩ.
- Nâng cấp có gì tốt?
Keng, sau khi nâng cấp mở ra các công năng Nghề Nghiệp, Cây EXP và bán ra các loại vật phẩm mới trong cửa hàng hệ thống.
........................
- Được, nâng cấp.
Keng, nâng cấp cần 12 giờ, đã tiêu hao 250 vạn sát điểm, tiến hành nâng cấp, công năng túi dồ vẫn sử dụng được.
- Mười hai giờ sao? Hôm nay cũng không ra ngoài, nên làm gì đây?
Dương Tuấn vuốt cằm suy nghĩ, bỗng sực nhớ ra gì đó.
- Đúng rồi, vẫn còn cái đó.
Dương Tuấn từ túi đồ lấy ra một tờ giấy nhỏ màu tím, bên trên có khắc chữ GAME bằng vàng, vô cùng tinh xảo.
- Tiến vào không gian 101 Trò Chơi....
Dương Tuấn vẽ tờ giấy trên không trung, sau đó từ hư không xuất hiện một lỗ đen, kéo Dương Tuấn vào trong.
Mở mắt ra, nơi đây là một căn phòng, chung quanh là sự mênh mông của hắc ám, từng ô hình vuông với viền sáng xanh xếp gần nhau ở khắp nơi, tạo ra một không gian như đang chơi game VRMMORPG vậy.
- Chào mừng đến với Thế Giới Trò Chơi, trò chơi số 1 là Ma Chiến Tam Quốc, có 4 nhiệm vụ.
Một cô gái xinh xắn với mái tóc bạch kim xuất hiện, vẻ mặt tinh nghịch nói với Dương Tuấn.
- Nhiệm vụ số 1: Tình Tay Ba?
• Giúp Lữ Bố giết Đổng Trác, kết duyên giữa Lữ Bố và Điêu Thuyền với nhau.
• Đánh bại Lữ Bố, Đổng Trác, cướp lấy Điêu Thuyền.
• Giúp Đổng Trác giết Lữ Bố.
- Nhiệm vụ số 2: Luận Anh Hùng.
• Giết Tào Tháo, cứu Lưu Bị để tụ hợp lại cùng huynh đệ kết nghĩa vườn bàn đào.
• Giết Lưu Bị, kết oán cùng Quan Vũ và Trương Phi.
- Nhiệm vụ số 3: Đánh bại Ngũ Lương Tướng Ngụy Quốc.
• Đánh bại ngũ lương tướng phò Tào Tháo là Trương Liêu, Từ Hoảng, Lạc Tiến, Vu Cấm và Trương Cáp.
- Nhiệm vụ số 4: Đánh bại Ngũ Hổ Tướng.
• Đánh bại Ngũ Hổ Tướng là Triệu Vân, Quan Vũ, Trương Phi, Mã Siêu, Hoàng Trung.
.......................................
Quy tắc trò chơi: Pháp lực vô hạn, tu vi không bị áp chế, vẫn có thể tăng cấp, túi đồ và công năng khác có thể sử dụng, huyết mạch không bị áp chế.
Ngoài ra còn có một tồn tại mạnh mẽ khác Ma Chủ.
Truyền tống đến vị trí đầu tiên: Hoàng Cân.
.................
Dương Tuấn mắt chói loá, lần nữa mở mắt thì đang ở trong một cổ thành, nhìn không khác gì một toà thành nào ở Chu Linh đại lục cả, nhưng có điều pháp lực nơi đây có chút nồng đậm mà thôi.
- Mau chạy a, Trương Giác nhập ma rồi...
- Oa, oa....
Bỗng nhiên từ đâu bụi cát cuồn cuộn, từng người dân mặc áo vải thô, tóc rối tung, vẻ mặt sợ hãi chạy tán loạn, có đứa trẻ vấp ngã trên đất, khóc lóc.
Rống....
Một tiếng rống lớn vang lên, mấy căn nhà gỗ bị phá hủy tan tành, một bóng đen khổng lồ bước ra, hai cánh tay đen kịt đầy vẫn xanh, đôi mắt đỏ ngầu, sau lưng là đôi cánh đá khổng lồ, cao đến 5 trượng, vô cùng khủng bố.
Keng....
Nhập Ma: Trương Giác.
Tu vi: Luyện Thể cảnh viên mãn.
Trạng thái: Ma niệm nhập thân, hoá ma.
....................................
- Tu vi yếu như vậy?
Dương Tuấn xuất ra Sư Hoàng Chiến Kích, đạp lẻn thân pháp, mũi kích bén nhọn xuyên qua đầu Trương Giác hoá ma.
Rống......
Trương giác hoá ma ngửa đầu gào rống, sau đó giống như tờ giấy bị đốt rụi, tan thành tro bụi giữa không trung.
Keng, nhận được 1000 sát điểm và pháp lực.
- Chậc, yếu như vậy sao? Có lẽ nên hỏi đường đi Lạc Dương, Hán Thiếu Đế chắc cũng sắp lên ngôi rồi nhỉ?
Dương Tuấn xoay đầu, tìm một người nào đó nhưng chẳng thấy một bóng người nào cả, hắn đành thở dài rời đi.
Từ đống tro bụi của Trương Giác, bay ra một luồng khói đen, hướng Lạc Dương mà bay đi, Dương Tuấn không hề hay biết.
Lạc Dương, Hán Linh Đế băng hà, hoàng tử lên ngôi, tự Hán Thiếu Đế, Viên Thiệu liên hợp Đổng Trác trừ khử hoạn quan, nhưng Đổng Trác vì muốn khống chế triều đình mà lập kế lừa Viên Thiệu, phế Hán Thiếu Đế, lập Lưu Hiệp lên ngôi, Viên Thiệu khi chạy trốn nghe tin thì trở về, thảo phạt Đổng Trác, thiên hạ đệ nhất mĩ nhân Điêu Thuyền lợi dụng thân tín Đổng Trác là Lữ Bố phản loạn, Lữ Bố do dự nhưng vẫn đồng ý chỉ chưa thực hiện ngay, nhưng Đổng Trác lại mê mẩn sắc đẹp Điêu Thuyền, giành lấy nàng ta, khiến cả hai xung đột, Lữ Bố quyết định đứng dậy đánh giết Đổng Trác khi Đổng Trác bị Viên Thiệu và các chư hầu đánh bại, lui về Trường An.
Về sau Điêu Thuyền đem lòng yêu thương Lữ Bố thật sự, nên luôn luôn kề cạnh Lữ Bố.
Dương Tuấn cũng nghe tin mà đến Trường An, đạp thân pháp tiến vào Trường An thành, đại chiến khắp nơi, xác người như núi, máu chảy thành sông, Dương Tuấn cũng chẳng quan tâm tìm kiếm Đổng Trác và Lữ Bố.
Ầm....
Mặt đất bỗng nhiên rung động, mấy căn nhà phía xa sụp đổ, Dương Tuấn ngay lập tức hướng chỗ đó mà đi.
- Đổng Trác lão tặc, nhịn gì cũng Chiến Thần Lữ Bố ta có thể nhịn, chỉ có giành nữ nhân với ta quyết không nhịn.
- Dám phản ta chỉ vì một nữ nhân, đáng chết.
Đến nơi, mặt đất đã rạn nứt kinh khủng, máu vẩy khắp nơi, bên dưới đang có một người mặc giáp đỏ, mũ giáp có hai tiên vĩ, trên tay cầm chiến kích cực lớn, đối chiến cùng một người đàn ông khoảng tứ tuần, vác lang nha đao (đao lớn có lưỡi răng cưa như răng sói), vũ khí va chạm liên tục, tia lửa toé ra liên tục.
- Lữ Bố, ta đến giúp chàng....
Từ phương xa chạy đến một nữ nhân, nhan sắc phải nói tuyệt mỹ vô song, mày liễu mắt phượng, trên tay cầm kiếm, chạy đến bên cạnh Lữ Bố.
- Liệt Thiên Phần Thế....
Lữ Bố hét lớn, Phương Thiên Hoạ Xích trong tay bùng lên lửa đỏ, chân đạp mạnh, lao lên không trung, giáng một kích đầy uy lực xuống Đổng Trác.
- Đảo Hành Nghịch Thiên....
Đổng Trác không yếu thế vung bản đao đỡ một kích của Lữ Bố, thân hình to lớn lung lay một chút, nhưng đỡ được một kích mạnh mẽ của Lữ Bố, ngay lập tức vung lưỡi đao chém về Lữ Bố, nhưng Điêu Thuyền từ lúc nào đã xuất hiện đỡ lấy một đao của hắn.
- Phong Hoa Tuyết Nguyệt....
Điêu Thuyền vung kiếm với tốc độ siêu việt, ánh kiếm chớp loé liên tục, Đổng Trác dùng đao chắn được nhưng bị thương lỗ chỗ, quỵ gối xuống đất.
- Khụ khụ, ta cho các ngươi xem....
Đổng Trác ho ra mấy ngụm máu, sau đó mắt đỏ ngầu, cơ thể bắt đầu bành trướng, cao hơn 6 trượng, cả người đen kịt, trên đầu mọc sừng, móng vuốt đen kịt dài sắc bén.
- Không ngờ ngươi học Ma Thuật từ Tả Từ, nhưng ta không sợ đâu....
Lữ Bố hét lên định lao đến thì bàn tay khổng lồ của Đổng Trác ma hoá quạt ngang, đánh bay Lữ Bố ra xa.
Ầm....
- Lữ Bố~
Điêu Thuyền chạy đến đỡ lấy Lữ Bố, bộ giáp đã vỡ một nửa, khoé miệng vương vãi máu tươi, Lữ Bố đã thụ thương.
Keng.....
Ma Hoá: Đổng Trác.
Tu vi: Nhập Linh tầng 9.
Trạng thái: Ma thuật bạo phát khí lực, ma hoá.
...................................
- Đến lúc rồi....
Dương Tuấn ngồi xếp bằng trên một mái nhà cách đó không xa, đôi mắt nhắm lại mở ra, tay nắm Sư Hoàng Kích, đạp thân pháp tiến lên.