Chương 6: Ba linh hồn

Ầm...

Một vụ nổ lớn bùng lên, một đầu hỏa long màu tím khổng lồ từ đó bay lên không trung, tan ra như pháo hoa giữa bầu trời.

Dương Tuấn chiến đấu với chân linh của Thượng Cổ Huyết Hạt ròng rã 1 canh giờ, mua Đại Hoạt Lực Đan để phục hồi hoàn toàn từ hệ thống và hồi sinh không biết bao nhiêu lần, Long Khiếu Cửu Thiên và Thiên Quân Hoành Bộ cũng đã tiến cấp, có thêm chiêu thức Chân Long Phi Thiên và Hoành Tảo Thiên Quân.

Thượng Cổ Huyết Hạt chân linh đang tìm Hiến Anh thì bị Dương Tuấn quấy rầy, khiến nó vô cùng giận dữ, nhưng nó không hiểu sao sâu kiến này nó giết mãi không chết.

Ầm.... Roạt....

Dương Tuấn bị huyết hạt vĩ đánh bay, thân thể đập lên mặt đất, kéo ra một rãnh sâu hoắm, hạt vĩ không dừng lại lần nữa đập xuống, Dương Tuấn trở thành đống huyết nhục đỏ tươi.

Ục.... Ục...

Từ đống huyết nhục đó lại xuất hiện một người thiếu niên, Dương Tuấn lần nữa phục sinh khiến Huyết Hạt thật sự cuồng nộ.

Kréc....

Thượng Cổ Huyết Hạt rống lớn, pháp lực toàn bộ ngưng tụ, suốt một canh giờ qua nó chỉ sử dụng tốc độ và sự cường đại của thân thể để giết Dương Tuấn, nhưng lần này nó không tiếc đem tất cả pháp lực và bản nguyên ra để giết Dương Tuấn.

Thượng Cổ Huyết Hạt từ từ thu nhỏ, thay vào đó là hư ảnh một con bò cạp màu đỏ to hơn gấp mấy lần Huyết Hạt cũ, huyết hạt thu nhỏ rồi tan thành mưa máu, còn hư ảnh huyết hạt thì càng to lớn thêm, che khuất cả một vùng trời.

- Chậc, thật mẹ nó chơi lớn, đáng tiếc, không giết chết ta được.

Dương Tuấn chậc lưỡi, lắc lắc đầu, đạp lên thân pháp, lao đến vung Thiên Đao vào hư ảnh huyết hạt.

Huyết Ngọc Nhãn lơ lửng trên giữa trán hư ảnh huyết hạt bừng sáng, một luồng sáng cực lớn bắn ra, như trăng tàn sao rơi, sắc trời đều biến sắc.

Dương Tuấn nhanh chóng thu Thiên Đao vào túi đồ, dang tay hứng đỡ luồng sáng này.

Uỳnh....

Luồng sáng nhanh chóng bao trùm Dương Tuấn, đánh lên cả mặt đất, khiến mặt đất nứt toác, sụp đỏ, để lại một hố sâu dài 2, 3 trăm trượng, vô cùng khủng bố.

Hư ảnh huyết hạt lụi tàn, Huyết Ngọc Nhãn to lớn cũng chỉ còn tỏ bằng ngón tay cái, nằm lăn lóc trên mặt đất, bây giờ chỉ cần có kẻ xấu số nhặt lên, nó sẽ hút cạn máu kẻ đó, cứ như vậy liên tục 1 vạn người, nó sẽ lần nữa tạo ra huyết trì, lần nữa khôi phục chân linh.

Bỗng một bàn tay nhặt lên Huyết Ngọc Nhãn, khiến nó rung động vì vui mừng, nhưng chưa đến 1 giây sau nó đã rung động kịch liệt vì sợ hãi, người nhặt nó lên không ai khác là Dương Tuấn.

- Không ngờ nhỉ, tiếc là ngươi không thể giết ta, nên ta đành tiễn ngươi một đoạn.

Rắc....

Bóp nhẹ ngón tay, Huyết Ngọc Nhãn trong tay giống như một viên ngọc bình thường bị bóp nát, nó sợ hãi hơn là nó không thể hút máu Dương Tuấn được, điều này càng làm nó thêm sợ hãi.

Keng, diệt sát Phá Linh cảnh viên mãn nhận được 10 vạn sát điểm và pháp lực.

Keng, lần đầu vượt nhiều cấp diệt sát kẻ địch nhận gói quà Trưởng Thành lớn.

Keng, nhận được công pháp Thị Huyết Cuồng Ma Thiên giai cửu phẩm.

Ba âm thanh thông báo của hệ thống vang lên, làm Dương Tuấn thở phào nhẹ nhõm.

Xuất ra quyển công pháp Thiên giai cửu phẩm, là một quyển da trục màu vàng ố, bên trên có hình văn của một con huyết hạt, bỗng nhiên huyết hạt di chuyển, lao về giữa trán Dương Tuấn, dung nhập vào trong hắn.

Keng, phát hiện dị vật đoạt thể, hệ thống lập tức diệt trừ.

Keng, diệt sát hồn ký Thượng Cổ Huyết Hạt Khai Thể cảnh viên mãn không nhận được thưởng.

Dương Tuấn cảm giác thân thể mất kiểm soát, linh hồn phiêu phiêu muốn thoát ra, nhưng âm thanh hệ thống vang lên như phao cứu sinh cứu sống hắn, cảm giác linh hồn và thân thể trở lại thành một.

- Thật mẹ nó nguy hiểm mà, không ngờ Thượng Cổ Huyết Hạt lại còn chiêu này.

Dương Tuấn mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng áo, nói sợ hãi nhất chính là cảm giác lúc nãy.

Keng, tu vi liên tục đột phá, tu vi đạt đến Nhập Linh tầng 1.

..... Pháp Lực: [95 vạn/8 vạn]....

Keng, nhận được gói quà Tăng Cấp nhỏ.

Keng, kí chủ chưa có Thần Hồn nên chưa thể tiếp tục đột phá.

Hệ thống tiếp tục vang lên thông báo, cảm giác cơ thể trở nên cường đại, bên trong cơ thể như thêm ra một khoảng trống.

- Đến lúc chọn một cái Thần Hồn rồi...

Dương Tuấn lấy ra vé rút Thần Hồn từ gói quà Tân Thủ lúc trước, tâm niệm khẽ động, tờ giấy trong tay rực cháy, biến thành một vòng xoáy đen giữa không trung.

Keng, chúc mừng kí chủ nhận được tam phẩm Thần Hồn Tham Thực Hoàng Sư.

Keng, Thần Hồn tự động dung hợp với kí chủ.

Keng, Thần Hồn dung hợp thành công.

Sau lưng Dương Tuấn bốc lên một luồng khói vàng, trong đó từ từ xuất hiện hư ảnh một con sư tử màu vàng hùng dũng, nhưng ngay lập tức trở thành một con sư tử con trụi, nằm xụi lơ, bụng tóp lại trơ xương như đói lâu ngày.

- Thần Hồn mẹ gì thế này?

Dương Tuấn nhìn thấy Thần Hồn thì khóc không ra nước mắt, thật muốn cho mình một đao kết thúc sự sống.

Dương Tuấn lấy viên Hồn Đan tam phẩm lúc trước thu được ném cho Hoàng Sư, ngay lập tức hai mắt nó sáng quắc, miệng hấp một cái viên Hồn Đan đã bay thẳng vào miệng, sau đó nó còn dùng đôi mắt long lanh cùng vẻ mặt thèm khát nhìn Dương Tuấn chờ mong.

- Không còn đâu, mau về Hồn Tâm đi.

Dương Tuấn lấy tay xua Hoàng Sư, nó dùng vẻ mặt thất vọng nhìn Dương Tuấn, sau đó hoá thành một luồng khói bay vào cơ thể Dương Tuấn.

- Thần Hồn thật mẹ nó khốn nạn mà, còn dám chê cả ta.

Dương Tuấn bực bội mắng không khí, lúc này Hiến Anh từ đâu chạy đến, tu vi Thường Dân nên nàng không sở hữu thân pháp mà phải chạy bộ đến, khiến hai quả đào tiên đung đưa qua lại thích mắt.

- Hộc, hộc, ngươi có bị làm sao không? Chân linh Thượng Cổ Huyết Hạt đi đâu rồi?

Hiến Anh cúi người thở dốc, hai gò bồng treo lủng lẳng ngạo nhân khiến nam nhân nào cũng muốn hái xuống mà thoả thích nhào nặn.

- Không cần lo, Huyết Hạt bị ta giết rồi.

Dương Tuấn nhìn hai quả đào tiên không chớp mắt, nói.

- Thật sao? Đúng là ta không còn liên hệ với Huyết Ngọc Nhãn nữa. Đa tạ ngươi.

Tần Hiến Anh mừng rỡ cúi người đa tạ Dương Tuấn, đây là lần đầu nàng cúi đầu trước một nam nhân.

- Vậy điều kiện lúc trước tính thế nào?

Dương Tuấn ngay lập tức thay đổi thái độ, hỏi Hiến Anh.

- Ân, ta biết, chỉ có điều bây giờ ta chỉ là thường dân, thiên tài địa bảo ta cũng không có, ta không biết đưa gì cho ngươi, nếu không chê thân thể sống 5000 năm này của ta, thì ta không còn gì để đưa cả.

Hiến Anh cúi gằm đầu, vừa nói mà khuôn mặt của nàng đỏ rực, từ trước đến giờ nàng chưa nói những điều này với nam nhân nào cả..

Bỗng nhiên Hiến Anh cảm giác thân thể bị bế lên, mặt nàng bị đưa vào một cái l-ng ngực rộng rãi, rắn chắc, ngoài Dương Tuấn thì còn có ai, hắn bây giờ hai mũi đều thở ra khói trắng, miệng nghiêm túc nói.

- Được, thân thể này, ta nhận, nhưng ta muốn cả trái tim có tình yêu của nàng nữa...

Chu Linh đại lục, Đại Thổ Hải Hoa, là một vùng đại thổ trù phú do có nhiều sông ngòi nối với biển, hồ lớn và đất bằng phẳng khiến nơi đây trở thành nơi giao thương lớn nhất Chu Linh đại lục, Hải Hoa bị thống trị bởi Tứ Đại Gia Tộc là Tô, Lỗ, Tư Mã, Tả gia, mạnh nhất là Tô gia, xưng là Tô Vương tộc.

Hồ Tam Nguyệt là một hồ nước cực lớn như biển, nằm cách Hoàng Thành Tô gia theo hướng Nam hai trăm dặm, có nhiều hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, là nơi nhiều Ác Ma Thú lưỡng cư sinh sống, nên cũng có rất nhiều tu sĩ đến lịch luyện.

Trong Hồ Tam Nguyệt, Ngọc Lan xuyên không thành một Linh Thú nhân ngư, sống ẩn dật trong hồ để tu luyện thành tiên, tìm về Địa Cầu để gặp Tuấn Huy (hay Dương Tuấn hiện tại).

Mỗi một ngày tu luyện, lại là những dòng nước mắt rơi xuống, bởi vì bàn tay của Ngọc Lan đã nhuốm máu của những tu sĩ săn lùng nàng, Ác Ma Thú thèm khát máu thịt của một Linh Thú.

Tu vi cũng tăng lên nhanh chóng khi ăn thịt bọn chúng, khi máu tươi chảy qua thanh quản, bên trong Ngọc Lan lại có một sự thôi thúc kì lạ, nhiều lần muốn xâm chiếm lí trí của nàng, để nàng trở thành một Linh Thú tàn nhẫn huyết tinh.

Nhưng nó đều bị đập tan khi kí ức về một nụ cười của người đó, một sự ấm áp kì lạ thức tỉnh Ngọc Lan khỏi cơn mê muội, để cho nàng thanh tỉnh tiếp tục sống và tu luyện.

Ngọc Lan bây giờ là Mỹ Lan Nhân Ngư, Linh Thú cường đại với tu vi Phách Anh viên mãn, ẩn dật trong Hồ Tam Nguyệt.

...............................................

Chu Linh đại lục, Đại Thổ Minh Ngọc, Hoàng Thành Trương Gia....

Đại Thổ Minh Ngọc bị thống trị bởi Tứ Đại Gia Tộc là Trương, Vương, Lộc, Đổng gia, trong đó Trương gia là mạnh mẽ nhất, nên gia chủ Trương gia Trương Linh làm hoàng đế, xây dựng lên hoàng thành, nhưng không ai biết rằng, lòng đất dưới hoàng thành Trương gia bây giờ chỉ là rễ gai của hoa hồng.

Trần Quỳnh Hân, em gái của Dương Tuấn, linh hồn xuyên không vào một đoá hoa hồng trong ngự hoa viên, trở thành Linh Thú Mị Hồng Nữ Yêu, rút lấy bản nguyên Long Mạch, cùng long khí từ lăng mộ hoàng tộc để tu luyện, khiến tu vi tăng lên như gió xoáy, đã độ lấy Lôi Kiếp đột phá lên Hư Linh cảnh tầng 1.

Quỳnh Hân tu luyện trong yên lặng, không có bất cứ ai quấy rầy, nhưng cô bé lúc nào cũng cảm thấy cô đơn và kí ức đau thương về ba mẹ tràn về làm cô bé luôn ở trong sợ hãi, cô bé khao khát sự an ủi, quan tâm hay một chút yêu thương từ người anh của mình, nhưng không, cô bé chỉ có một mình trong bóng tối u ám bao quanh.

Từ đó, cô bé nhút nhát, sợ hãi mọi thứ từ từ biến đổi tính cách....

.......................................................

Không hề biết rằng hai người mình luôn thương yêu đã chết vẫn còn sống, Dương Tuấn bế Hiến Anh tìm một hang động sạch sẽ, đem cái giường vừa sáng tạo lấy ra, đặt lên sàn hang, thắp đuốc chiếu sáng hang động tối tăm.

Hiến Anh đỏ mặt ngồi ở một góc, từ trước đến nay chưa có nam nhân nào nói với nàng những câu như vậy, cũng như nàng cũng chưa từng làm mấy việc đen tối thế này, không ngượng là không được a...

- Nàng làm sao vậy? Sợ sao?

Dương Tuấn ngồi xuống cạnh Hiến Anh, ôm nàng vào lòng, hỏi.

- Không có, chỉ là thiếp nghe nói nó đau lắm phải không?

Hiến Anh mặt đỏ bừng bừng ngước lên hỏi Dương Tuấn, vẻ mặt thành thục đáng yêu khiến Dương Tuấn không chịu nổi hôn lên môi nàng một cái thật sâu.

- Um, ưm...

Hiến Anh bị Dương Tuấn tập kích bất ngờ thì cổ họng cố nói gì đó nhưng lưỡi lại bị lưỡi Dương Tuấn khoá chặt nên chỉ nghe được tiếng ú ớ mà thôi.

Đánh món cháo lưỡi một lúc, Dương Tuấn rời bỏ cái miệng ấm áp thơm tho của Hiến Anh, nước bọt vương lại kéo dài trên không trung, Hiến Anh thì mặt đỏ bừng, miệng thở ra từng làn hơi nóng, nhìn nàng trông bộ áo bào bây giờ không còn là vẻ quyến rũ phong tình mà là vẻ mê hoặc dâm dục.

Cự vật từ bao giờ đã như chân long hiện thế, hùng dũng chỉ thiên, Dương Tuấn cũng không vội thoát ra y phục, mà từ từ cởi bỏ áo bào của Hiến Anh, bờ vai mảnh khảnh, hai quả đào tiên to lớn cùng làn da trắng hồng lộ ra, hai nụ hoa e thẹn căng cứng, tay Dương Tuấn sờ nhẹ lên làn da xinh đẹp của Hiến Anh, mát lạnh và mềm mại như nhung lụa.

- Um, chàng đừng sờ như thế mà~

Hiến Anh mặt đỏ ửng, tay che miệng lại thì thầm.

- Ta muốn nàng cảm nhận thật sâu về chuyện này...

Dương Tuấn vòng ra sau lưng Hiến Anh, hai tay nhanh nhẹn bắt lấy hai quả đào cực lớn của Hiến Anh, nụ hoa màu cam nhạt căng cứng, hai quả đào to lớn nhưng vô cùng săn chắc và đàn hồi, nhào nặn vô cùng thích tay, bàn tay to lớn của Dương Tuấn cũng không cầm hết hai quả đào tiên này.

- Ân, ưm, đừng thô bạo như vậy mà~ A~

Hiến Anh tay nắm lấy cánh tay lực lưỡng của Dương Tuấn, miệng cứ rên rỉ không ngừng, nhưng bất ngờ Dương Tuấn mút lấy một bên nụ đào khiến nàng rên lớn, hai tay che lấy miệng mình.

Dương Tuấn thì như một đứa trẻ mút lấy mút để nụ đào, như muốn rút tinh hoa bên trong quả đào vậy.

Cởi hẳn áo bào lẫn y phục, Dương Tuấn bắt đầu tham quan nơi mật động của Hiến Anh, bên trên mật động vô cùng sạch sẽ, mật động thì đóng mở liên tục, bên trong mật dịch đã tiết ra ướt đẫm hai bên đùi Hiến Anh.

Dương Tuấn đưa miệng hôn nhẹ lên cửa mật động, cái lưỡi như một con rắn nhanh chóng chui vào trong, khám phá từng tấc thịt hồng phấn.

- Nha~ Đừng mà~ Nơi đó, ưm, bẩn lắm~

Hiến Anh tay nắm chặt tấm da thú, ngửa người ra sau rên rỉ từng tiếng khi cái lưỡi giảo hoạt của Dương Tuấn quậy phá bên trong mật đạo của nàng.

Mật dịch như biết có kẻ xâm lấn thì trào ra ngăn cản, nhưng đều bị Dương Tuấn nuốt sạch, mật dịch ngòn ngọt lại có chút mằn mặn, lại có mùi thơm của hoa lan nhè nhẹ, khiến Dương Tuấn thích thú liếm láp mạnh và nhanh hơn.

- Ưm, a~

Hiến Anh tay che miệng, cơ thể run rẩy, mật đạo bóp chặt lưỡi Dương Tuấn, Hiến Anh đạt cực khoái khiến một dòng lũ túa ra, phun ướt đẫm mặt Dương Tuấn.

Hiến Anh nằm trên giường mà cơ thể run rẩy, viền mắt có chút ướt át, nàng chưa có cảm giác nàu bao giờ.

- Nào, vẫn còn trò vui kia mà...

Dương Tuấn bế Hiến Anh dậy, cho mặt cả hai đối diện nhau, cự vật chỉ thiên hùng dũng lăm le trước mật động, chỉ cần một chút nữa liền sẽ xông thẳng vào mật động mà khuấy động.

- Nó to quá, có đau không?

Hiến Anh hai tay che mặt hơi hé ra để nhìn cự vật của Dương Tuấn, nó vô cùng to lớn và đầy gân xanh, nhìn vô cùng đáng sợ.

- Hơi đau một chút, nhưng sẽ sướng ngay thôi.

Dương Tuấn thì thầm bên tai Hiến Anh, răn cắn nhẹ vành tai của nàng, cự vật cũng từ từ tiến vào trong mật động, được một khoảng thì bị vướng phải cửa ải cuối cùng.

Cảm giác hơi bị thốn ở bụng, Hiến Anh hai tay vòng cổ Dương Tuấn, môi khoá chặt môi Dương Tuấn, hông nhấp mạnh một cái để cự vật vượt ải.

- Hư, a~

Cảm giác đau thốn tận óc, Hiến Anh rời bỏ đôi môi của Dương Tuấn, hai dòng nước mắt lăn xuống má, suốt 5000 năm cô đơn, cuối cùng nàng cũng được giải thoát, được yêu một người mà nàng cũng yêu.

- Anh nhi~

- Á, ư, phu quân~ Đừng thô bạo như vậy mà~ Ưm...

Dương Tuấn hét lớn, hông mạnh mẽ di chuyển, cự vật mài lên mật động bót chặt, đầu cự vật liên tục chạm vào bên ngoài hoa động, mật dịch tiết ra liên tục càng làm cự vật di chuyển nhanh hơn, môi.Dương Tuấn khoá lại môi Hiến Anh, lưỡi cả hai quấn chặt vào nhau....

Cự vật mài lên mật đạo nhanh hơn, hoa động hé mở, đầu cự vật lập tức xông thẳng vào, đập ầm ầm lên bên trong hoa động, khiến Hiến Anh miệng há hốc, nước bọt chảy ra ngoài khoé miệng làm nàng trông vô cùng dâm đãng.

Đặt Hiến Anh xuống giường, Dương Tuấn tay nhanh nhẹn nhào nặn hai quả bồng đào đang tung nẩy lên xuống, tạo ra đủ loại hình thù với nó, bỗng mật đạo trở nên chật khích, bóp chặt lấy cự vật, mật dịch tiết ra ướt đẫm tấm da thú dưới giường.

Cự vật cũng đạt đến giới hạn, đầu mở ra, tinh hoa trắng đ-c bắn xối xả vào trong hoa động, bơm căng tròn hoa động như quả bóng đồ chơi, tinh hoa hoà cùng mật dịch chảy thẳng ra cửa mật động, đọng thành một vũng dưới giường da.

.................

Tiếp tục thêm hai canh giờ, Dương Tuấn hoành hành Hiến Anh đỉ mọi tư thế, khiến trí tuệ của nàng hoàn toàn bị dâm diệt, chìm đắm trong nhục dục, cả hai đạt đến cực khoái không biết bao nhiêu lần, nhưng Dương Tuấn vẫn không ngừng lại chút nào cả.

Hiến Anh nằm vô lực trên giường, mật động vẫn còn tiết ra không ngừng tinh hoa trắng đ-c, miệng há hốc, mắt trợn lên, ú ớ những từ ngữ vô nghĩa.

Dương Tuấn ngồi một bên thở ra một hơi, cảm giác sau khi vận động thật mệt mỏi, hắn vuốt ve làn eo thon của Hiến Anh, sau đó ôm nàng vào lòng cùng say ngủ.