Mãi cho tới tối thì lần tụ họp này mới kết thúc, hầu như ai nấy cũng đều ôm tâm tình vui sướng mà ra về. Nếu như không phải đứng trước sinh tử tồn vong thì chủ của các thế lực lớn này nhất định phải có một buổi tiệc rượu với nhau, chỉ là với tình hình hiện tại thì chẳng có ai còn hứng thú chúc mừng cả. Riêng các thế lực không tham gia vào Chiến Uy liên minh thì vừa về là lập tức thu dọn sản nghiệp chuẩn bị rời đi. Bọn hắn mà ở lại thì chắc chắn sẽ trở thành công địch của cả Chiến Uy liên minh, đến lúc đó chưa cần đợi yêu tộc tới công thành thì đã bị người khác diệt môn rồi. Vì thế nên ngay trong đêm đã có cảnh tượng từng đoàn người nối đuôi nhau di rời khỏi chiến uy thành, cảnh tượng tương đối hỗn loạn.
Buổi tối, khi những thế lực cuối cùng lục tục ra về, đoàn người của Cửu Trùng lâu cũng chuẩn bị lên đường thì một lão già đi tới nói:
- Các vị xin dừng bước! Lạc công tử, lão hủ thay mặt hội trưởng tới chuyển lời với ngài!
Lạc Long chắp tay với lão già kia đáp:
- Trưởng lão có gì xin cứ nói.
Vị trưởng lão kia được lễ của hắn thì thụ sủng nhược kinh, vội vàng xoa tay nói:
- Không dám!
Nơi này nhiều người nên lão ta do dự một lúc rồi cũng không có nói ra mà truyền âm cho Lạc Long:
- Công tử, hiện tại các vị môn chủ các chủ đang chuẩn bị tụ họp lại để bàn chính sự, hội trưởng của thương hội ta có ý muốn mời công tử tới, hy vọng ngài có thể bớt chút thời gian tới tham dự.
Lạc Long dường như đã đoán trước được việc này, lập tức đồng ý đáp:
- Không có vấn đề gì, ta sẽ đi cùng với một người nữa, trưởng lão thấy có được không?
- Toàn bộ do công tử định đoạt, có thể đưa theo bất cứ ai mà công tử muốn.
Đương nhiên Lạc Long sẽ không đưa theo nhiều người, như vậy thì chẳng khác nào người nhà quê. Hắn nói với Nhân Trung Long về việc này, cả hai quyết định sẽ đi cùng nhau.
- Các người về trước đi, chúng ta giải quyết chút việc ở đây rồi sẽ trở về sau.
Nhân Trung Huyên có chút lo lắng liền hỏi Nhân Trung Long:
- Nhân Long ca ca, coi chừng có nguy hiểm.
Nhân Trung Long cười dịu dàng đáp:
- Đừng lo, có lão Lạc ở đây, không ai dám ra tay với chúng ta đâu.
Lạc Long nhìn hai người bọn họ mà cũng chỉ biết thở dài. Đảo mắt sang nhìn về phía hai người Tử Y Lưu Ly và Lang Nha vương, Tử Y tỏ vẻ không quan tâm nhưng hắn biết trong lòng nàng ta đang rất buồn, đang định nói với nàng ta điều gì thì nàng ta lại đi mất.
- Tên Nhân Trung Long này cũng thật là, lúc này mà cũng tình tứ với nhau được.
Một thanh âm mềm mại truyền tới từ đằng sau, Lạc Long quay đầu lại thì đã thấy Nhan Phi.
- Lạc đại ca, có cần ta và Tiết Đông Lăng đi cùng không? Dù sao cũng không thể nói chắc bọn hắn có ác ý hay không, thêm người là thêm phần đảm bảo mà.
Lạc Long lắc đầu đáp:
- Không sao, ta có mười phần nắm chắc chuyện này, trái lại mọi người của Cửu Trùng lâu cần người hộ tống, đành nhờ nữ vương và Tiết trưởng lão rồi.
- Ngươi lại khách sáo với ta!
- Ha ha, ta chỉ quen miệng mà thôi, Nhan Phi muội đừng để ý.
Nàng ta tỏ vẻ hờn dỗi mà lại có dáng điệu phong tình vạn chủng khiến một đám nam nhân đứng gần đó thất hồn lạc phách, đúng là kiểu yêu nữ hại người. Nhân Trung Long thấy được bộ dáng khác hẳn vẻ cao cao tại thượng thường ngày của nàng ta thì có chút hâm mộ, tâm tình khó tả.
Hai người Lạc Long được đưa tới một sảnh chờ có hạ nhân phục vụ, thị nữ bưng trà rót nước, quy cách phục vụ rất cao cấp. Một lát sau thì vị trưởng lão kia cũng tới đón hai người họ tới một sảnh nghị sự nhỏ ở lầu cao.
- Nhân Trung lâu chủ, Lạc công tử, hoan nghênh hai vị tới, chúng ta rất lấy làm vinh hạnh.
Còn chưa vào cửa sảnh thì đã có người tươi cười tới đón, thế mà lại là hai người Tây Bình hoàng và Tây Độc hoàng của Tây Thừa môn. Tây Độc hoàng có vẻ rất thân thiện như gặp lại bằng hữu sau bao ngày xa cách vậy, đúng là cường giả sống càng lâu thì da mặt càng có xu hướng trở nên dày hơn mà. Hai tay chắp lại, Lạc Long tủm tỉm cười, lại hài hước nói:
- Không ngờ hai vị môn chủ lại tới tận ngoài này đón chúng ta, chắc hẳn bên trong đã bố trí không ít mai phục nhỉ!
Tây Độc hoàng cười khổ đáp:
- Lạc công tử xin đừng nói giỡn, chúng ta cũng xem như không đánh không quen biết, sau này hy vọng hai nhà chúng ta có thể qua lại giao hảo nhiều một chút.
Nói rồi lão nhìn về đằng sau hơi quát khẽ nói:
- Ra đây!
Một người nữa từ trong đại điện đi ra, là thiếu chủ của Tây Thừa môn, nhi tử của hai người Tây Độc hoàng.
- Ngươi đúng là không có giáo dưỡng, làm xấu mặt phụ mẫu, còn không mau nhận lỗi với Lạc thúc và Nhân Trung thúc!
- Cái gì?
Vị thiếu chủ kia trợn ngược mắt lên, có điều thấy sắc mặt thâm trầm băng lãnh của phụ thân thì như quả bóng da xì hơi, cực kỳ miễn cưỡng cúi người nói:
- Liễu Nham có mắt không thấy Thái sơn, xin hai vị thúc thúc bỏ qua, tiểu tử xin tạ tội với hai vị.
Nhân Trung Long phải rất cố gắng để nhịn cười. Tên Liễu Nham này là võ giả đồng bối, chắc chắc còn nhiều tuổi hơn hắn, gọi hắn một tiếng thúc thúc khiến hắn cảm thấy rất buồn cười. Trái lại với hắn thì Lạc Long lại không có vẻ gì là mất tự nhiên, đưa tay xoa xoa đầu Liễu Nham đáp:
- Liễu hiền chất khách khí rồi. Ngươi cũng xem như anh kiệt trong võ giả đồng bối, có chút kiêu ngạo cũng là bình thường.
Liễu Nham bị xoa đầu thì mặt đen như đáy nồi, nếu đổi lại là Nhân Trung Long làm vậy với hắn mà không phải Lạc Long thì hắn đã nổi bão rồi. Chỉ tiếc là người này đến cả cha mẹ của hắn cũng không đánh lại, cho dù hắn không vui thì cũng không dám có ý kiến gì. Đột nhiên trước mặt hắn có một cuốn sách cũ kỹ, bên trên ghi mấy chữ “Vương giai trung phẩm – Phá Băng Thích”.
- Đây coi như là lễ gặp mặt của ta, mong rằng hiền chất không chê!
Lạc Long chậm rãi nói. Liễu Nham không có đáp lời mà nhận lấy cuốn công pháp kia rồi lập tức lật ra đọc. Hai người Tây Bình hoàng và Tây Độc hoàng cũng ghé mắt nhìn theo, một lúc sau thì cả ba đều trợn mắt lên vì kinh ngạc. Liễu Nham không giống với cha mẹ hắn ở chỗ hắn sở hữu thủy linh căn dị biến cực mạnh, hơn nữa lại là băng hệ cực hiếm ngàn người có một. Vì là linh căn hiếm có nên trước giờ hắn chưa từng được tu luyện công pháp võ kỹ nào hoàn toàn phù hợp với bản thân cả. Phá Băng Thích là một bộ công pháp đi kèm với võ kỹ hệ băng có đẳng cấp rất cao, có thể nói là hoàn hảo dành cho Liễu Nham, cho dù sau này hắn có luyện công pháp hoàng cấp của cha mẹ hắn cho thì cũng không thể tốt bằng Phá Băng Thích này được. Sắc mặt hắn lập tức trở nên kích động tột cùng, liên tục khom người bá tạ Lạc Long.
- Đa tạ Lạc thúc!
Tây Độc hoàng vội vàng giật lấy quyển sách đưa lại cho Lạc Long nói:
- Lễ vật này quá quý trọng rồi, chúng ta không thể nhận được, Lạc Long huynh đệ hãy thu lại đi.
Liễu Nham nhìn quyển công pháp kia với ánh mắt đầy khát khao nhưng lại không dám giành lại. Hắn được nuông chiều từ nhỏ nhưng không có bị dạy thành kẻ đần, đạo lý vô công bất thụ lộc thì hắn vẫn hiểu rõ. Công pháp của Lạc Long đưa cho hắn về đẳng cấp thì không phải quá cao nhưng lại là hàng cực phẩm khó tìm, hơn nữa không biết vô tình hay cố ý mà lại phù hợp với hắn vô cùng. Cho dù là vô tình hay cố tình thì món quà này của Lạc Long đều quá quý trọng, hắn lấy ra một cách tùy tiện như vậy đã đủ khiến cho một nhà ba người bọn họ phải choáng ngợp rồi. Lạc Long nhận lấy quyển công pháp rồi lại nhét vào tay của Liễu Nham.
- Lễ vật đã đưa ra rồi, nào có đạo lý thu lại chứ? Liễu huynh đừng khách khí, đây chỉ là chút lòng thành mà thôi, hy vọng có thể xóa đi hết những hiểu lầm giữa hai nhà chúng ta.
Liễu Nham lại nhận được quyển công pháp mà hắn vẫn đang thèm nhỏ dãi thì liên tiếp bái tạ Lạc Long rồi chạy đi nhanh như thỏ, chớp mắt đã không thấy đâu khiến hai người Tây Độc hoàng cũng chỉ biết cười trừ, trong lòng cũng không nỡ trách cứ nhi tử. Còn chưa kịp nói lời cảm tạ với Lạc Long thì hắn lại phất tay ra hiệu, từ phía sau lại có hai người bước tới.
- Hai vị trưởng lão này của Tây Thừa môn ở Cửu Trùng lâu chịu giáo huấn một thời gian cũng đủ rồi, hôm nay ta để bọn họ trở về, không biết hai vị môn chủ cảm thấy như vậy có đủ để xóa hết hiềm khích của hai bên hay không?
Hai người Tây Độc hoàng và Tây Bình hoàng nhìn nhau một hồi, sau đó cùng thi lễ với Lạc Long.
- Đa tạ Lạc Long huynh đệ, chúng ta chẳng thể cho ngươi được thứ gì mà ngươi lại đưa nhiều lễ vật như vậy, ngươi làm cho hai người chúng ta cảm thấy thật xấu hổ mà. Chút hiểu lầm trước đây so với đại lễ của Cửu Trùng lâu thì chẳng đáng nhắc tới. Sau này Cửu Trùng lâu chính là minh hữu của Tây Thừa môn chúng ta, kẻ nào dám động vào Cửu Trùng lâu thì sẽ trở thành địch nhân của chúng ta.
Hai vị trưởng lão vừa mới được thả trở về cũng vội vàng hành lễ theo môn chủ. Lạc Long đỡ hai người Tây Độc hoàng dậy nói:
- Hai vị khách khí rồi, có thể giao hảo với Tây Thừa môn là Lạc mỗ đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
- Lạc huynh đệ khiêm tốn rồi, có thể giao hảo với Cửu Trùng lâu là vinh hạnh của Tây Thừa môn chúng ta mới đúng.