Chỉ qua mấy việc mà hai bên đã như bạn tốt, là địch hay là bạn cũng chỉ nằm trong một ý nghĩ của Lạc Long mà thôi. Hắn là người coi trọng hòa khí, nếu có thể vừa thêm một bằng hữu vừa bớt một địch thủ thì hắn không có lý do gì để không làm cả. Lạc Long và hai người Tây Độc hoàng hàn huyên về đủ thứ chuyện trong thành. Hắn còn nhiều điều chưa rõ ràng với cách vận hành của các thành trì của nhân tộc ở Vô Nguyên giới nói chung và Chiến Uy thành nói riêng, hôm nay được trò chuyện với hai vị trong số những thủ lĩnh tối cao của nhân tộc là một dịp rất tốt để nắm bắt thông tin. Hai người Tây Độc hoàng biết hắn là người mới nên thứ gì mà hắn hỏi thì bọn họ đều giải thích rất tường tận. Đi cùng với hắn tới đây là Nhân Trung Long, thân là lâu chủ của Cửu Trùng lâu nên đi đâu cũng đi trước hắn một bước nhưng mỗi khi giao tiếp với những vị cự đầu của các đại thế lực thì đều là Lạc Long ra mặt. Việc này một phần lớn cũng do hắn vì bản thân hắn trước giờ đều là người xuất sắc trong số những võ giả đồng bối, đi đâu cũng được người tâng bốc nịnh nọt nên khả năng ngoại giao vô cùng hạn chế. Chỉ khi đi cùng với Lạc Long, người có tất cả những thứ mà hắn còn yếu kém thì hắn mới trở nên như người vô hình vậy. Dù là Nhân Trung Long không phải kẻ trọng sĩ diện nhưng đã là người tuổi trẻ khí thịnh thì nào có ai không thích thể hiện bản thân, vì thế nên việc hắn cảm thấy buồn bực cũng là điều dễ hiểu. Mất một lát thì mấy người Lạc Long mới hàn huyên xong, hai người Tây Độc hoàng nhiệt tình mời hắn và Nhân Trung Long vào trong nghị sự đường. Vừa bước qua khỏi cửa thì đột nhiên có một giọng nói hằn học vang lên:
- Hừ, nếu như không phải đám người kia thức thời, ra đi trong yên lặng thì bản tọa sớm đã đập chết hết bọn hắn rồi. Một lũ chuột nhắt chỉ biết thiệt hơn trước mắt, đúng là mắt chó không nhìn được quá mười thước mà!
Bên trên lầu cao của Bắc Uy thương hội, sắc mặt của các chủ Đông Lăng các rất khó coi. Lúc này chỉ có mấy người đầu lĩnh của tứ đại thế lực bá chủ còn ở lại, Lạc Long và Nhân Trung Long coi như là hai trường hợp ngoại lệ duy nhất.
- Bạch các chủ đừng nổi nóng vì đám người này, không đáng đâu!
Tây Bình hoàng nhẹ giọng khuyên nhủ. Tây Độc hoàng nhìn sang Lạc Long đang hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm thì liền hỏi:
- Lạc huynh đệ không biết tại sao lại ngăn cản chúng ta thanh lý môn hộ những thế lực kia, không phải như vậy thì càng có lực chấn nhiếp với những người khác hay sao?
Thái độ của lão với Lạc Long có thể nói là tương đối kính trọng khiến cho những người khác thấy có chút khó hiểu. Dù gì cũng là bá chủ một phương, dù không mạnh bằng Lạc Long nhưng lão cũng không cần phải tỏ ra niềm nở với hắn như vậy, ấy là còn chưa kể trước đó hai bên còn có hiềm khích. Có điều lão ta sẽ không giải thích điều gì, Lạc Long thì lại càng không có ý định làm vậy. Lạc Long không những có thực lực hơn lão ta mà khí độ cũng hơn hẳn, làm việc gì cũng chu toàn mới khiến cho lão có ý muốn kết giao. Hắn nhìn một lượt cả đám người rồi đáp:
- Ta biết nhiều người trong số các vị thấy không vui vì ta đã ngăn cản việc trừ khử các thế lực không gia nhập Chiến Uy liên minh. Các vị chắc hẳn nghĩ rằng như vậy là quá mềm yếu đúng không?
Không ai đáp lời hắn nhưng cũng không ai lên tiếng phản đối.
- Ta biết nếu diệt đám người kia thì có thể giết gà dọa khỉ, ổn định nhân tâm nhưng như vậy chưa chắc đã là thượng sách.
- Có gì không thỏa?
Tây Độc hoàng thay mặt cho mọi người hỏi.
- Hiện tại lòng người hoang mang nhưng cũng vì cơ hội phát triển trước mắt mà đa số các thế lực đều rất hưng phấn, nếu như gây ra sát cục ngay lúc này thì khó tránh việc khiến nhiệt huyết của bọn họ nguội lạnh. Làm như vậy sẽ khiến chúng ta trở thành những kẻ độc đoán bắt ép người khác theo ý mình. Mà nhân tính vốn ích kỷ, nếu bị người ép làm việc thì khi có cơ hội ắt sẽ sinh ra lòng phản kháng.
Lạc Long chỉ cần nói tới đây là những người khác đã hiểu rõ ý của hắn. Nếu như võ giả nhân tộc có lòng phản trắc thì chẳng khác nào ôm bom nổ chậm trên người, một khi gặp phải yêu tộc sẽ bộc phát. Mặc dù suy nghĩ này chưa chắc đã đúng với tất cả mọi người nhưng chắc chắn sẽ đúng với nhiều người, như vậy đã đủ để làm thành một mối đe dọa với Chiến Uy thành rồi. Đám môn chủ và các chủ kia chỉ biết gật gù tán đồng, trong lòng không khỏi tán thưởng khả năng nhìn xa trông rộng của Lạc Long. Nhân Trung Long thấy bản thân như người vô hình thì nóng lòng muốn thể hiện, lập tức lên tiếng nói thêm vào:
- Thay vì phí tâm tư trên người những thế lực kia thì chúng ta nên nhân cơ hội đoàn kết các thế lực của Chiến Uy liên minh lại, tăng cao sĩ khí của võ giả trong thành. Nhân cơ hội này khiến cho võ giả nội thành tăng cao tu vi, có vậy mới gia tăng được cơ hội thủ thành trước đại quân của yêu tộc.
Mấy vị cường giả ở trong sảnh nghị sự nhao nhao gật đầu đồng ý nhưng trong lòng lại thầm cười mỉa Nhân Trung Long. Bản thân hắn không phải kẻ ngốc, vừa nhìn là nhận ra thái độ của đám người kia có gì đó không đúng nhưng lại ngại không dám nói ra, bèn truyền âm cho Đan lão:
- Sư phụ, con nói gì sai sao?
Đan lão cũng cười khà khà, dùng giọng điệu chế giễu mà nói với hắn:
- Đám người kia nhất thời nóng đầu nên không nhìn ra được cách nghĩ của Lạc Long, chỉ cần hắn chỉ điểm một hai câu là có thể sáng tỏ. Mấy câu nói của ngươi chẳng có gì cao siêu, ai ở đây mà không thể nghĩ tới mấy vấn đề đó chứ? Ngươi đó, thiên phú tu luyện rất tốt nhưng về việc đối nhân xử thế thì cần phải học hỏi Lạc Long nhiều.
Thực ra trong lòng lão không quá coi trọng việc này. Dù sao thì nhân vô thập toàn, đồ đệ của lão có thiên phú trác tuyệt, lại là người trọng tình trọng nghĩa, như vậy đã khiến lão thấy đủ rồi. Còn việc hắn ta thua Lạc Long ở nhiều phương diện thì lão cảm thấy rất bình thường, ngay cả Lạc Long cũng không phải không có khuyết điểm nữa là hắn. Nhân Trung Long bị sư phụ giáo huấn thì có điểm không phục nhưng vẫn cố gắng tiếp thu chứ không có phản bác lại lời của lão.
- Không nói tới những việc này nữa, bây giờ chúng ta cần tập trung đưa ra phương hướng để ứng đối với đại quân yêu tộc sắp tới đi thì hơn.
Các chủ của Đông Lăng các lên tiếng, lập tức được những người khác tán đồng.
- Không biết đại quân của Tư Nghiêm đã tới đâu rồi?
Lạc Long hiếu kỳ lên tiếng hỏi, Bắc Uy thương hội trưởng lập tức đáp:
- Hiện đại quân yêu tộc do Tư Nghiêm thống lĩnh đã tới khu vực giáp ranh với địa bàn của nhân tộc, cách Chiến Uy thành khoảng ba trăm dặm. Nếu như bước tiến của yêu tộc suôn sẻ thì chỉ cần vài tháng nữa là có thể tới Chiến Uy thành rồi.
- Như vậy không đủ thời gian để chuẩn bị mất!
Lạc Long kinh ngạc, không nghĩ tới hành động của yêu tộc lại nhanh như vậy. Chỉ thấy Đông Lăng các chủ thời dài nói:
- Ài, nói thì nói vậy nhưng chúng ta cũng không có biện pháp nào khác. Khu vực tranh chấp giữa hai tộc vẫn luôn do yêu tộc nắm thế thượng phong, bây giờ lại có Tư Nghiêm tự mình trấn ải, căn bản là không ai ngăn nổi.
Trong lòng của Lạc Long nảy ra một chủ ý, hắn lập tức nói:
- Nếu đã như vậy thì ta sẽ tới khu vực tranh chấp với yêu tộc, giúp cho Chiến Uy thành trì hoãn chút thời gian.
- Không được!
Tây Độc hoàng là người đầu tiên phản đối.
- Lạc Long huynh đệ, ngươi là người có chiến lực hàng đầu ở Chiến Uy thành lúc này, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì không may thì sẽ tạo thành tổn thất không tưởng với Chiến Uy thành mất.
Những người khác cũng tỏ ý đồng tình với lão. Đáp lại bọn họ, Lạc Long cười tự tin đáp:
- Yên tâm đi, ta tự có tính toán của mình, đảm bảo có thể giúp trì hoãn được thêm ít nhất một năm.
Mọi người ở đây không ai nghi ngờ lời hắn nói, vì một vài nguyên nhân mà hai tộc không thể tùy ý động thủ ngay cả ở khu vực tranh chấp chung, với khả năng của Lạc Long thì đúng là có thể trì hoãn rất nhiều thời gian. Chỉ là một khi đã tới nơi đó thì dù là ai cũng có nguy cơ bỏ lại tính mạng, cho dù là những cao thủ hóa cương cảnh cũng vậy. Tây Độc hoàng vẫn lắc đầu mà nói:
- Tâm ý của ngươi chúng ta đều hiểu, có điều chuyện yêu tộc tiến tới đã là xu thế tất yếu rồi, dù cho làm cách nào cũng không thay đổi được. Một vài tháng hay một vài năm cũng không thể khiến cho thế cục cải biến, chi bằng ngươi tu dưỡng thân thể ở trong thành, chờ đợi nghênh đón địch nhân với chúng ta.
Lạc Long biết rằng không có cách nào thuyết phục được mấy lão nhân này, đành chia cho mỗi nhà hai bình đan dược lớn mà nói:
- Trong này có hai loại đan dược quý hiếm, một loại là chân khí hóa hải đan có thể giúp võ giả tăng năm thành cơ hội đột phá khí hải cảnh, mỗi bình có ba mươi viên, loại còn lại là tịnh hải đan có thể để võ giả khí hải cảnh trực tiếp đề thăng một cảnh giới, có điều mỗi người chỉ được dùng một viên, số lượng cũng là ba mươi viên. Đây là lễ vật của ta dành cho bốn nhà các vị, hy vọng có thể đề thăng thực lực cao tầng của Chiến Uy thành lên, ít ra thì cũng có thể tăng thêm cơ hội chiến thắng trong đại chiến trước mắt.