Mình xin giới thiệu vài nét cho các bạn chưa biết về The Hobbit cũng như Chúa tể của những chiếc nhẫn. Middle Earth là vùng đất hư cấu trong tiểu thuyết The Hobbit và Chúa tể của những chiếc nhẫn (mình xin được phép dùng tên viết tắt là LOTRs khi nhắc đến tác phẩm để đỡ dài dòng), nơi đây có rất nhiều chủng loại sinh sống. Từ con người, nguời lùn, tiên ( theo tác phẩm là elf, elf khác tiên- fairy- nhưng tại trong phim và các bản dịch thường dùng tiên để gọi nên ở đây mình xin phép gọi là tiên), có cả các phù thuỷ như Gandalf... và có cả loài quỷ orc. Về loài tiên, tiên có ngoại hình như con người nhưng có phần cao hơn và họ có tai nhọn, trường sinh bất lão, họ vẫn có thể bị giết bởi vũ khí như đao kiếm... chỉ là họ không bị lão hoá hay già đi, thể chất của họ cũng khác con người, họ không mệt mỏi như chúng ta và có thể không cần ngủ và các tiên đều có ngoại hình đẹp :>. Trong The Hobbit và LOTRs có nhắc đến 3 vùng đất nổi tiếng của các người tiên: đầu tiên là vùng đất Lothlorien được cai trị bởi công nương Galadriel và chồng bà là lãnh chúa Celeborn, kế đến là Rivendell của lãnh chúa Elrond, cuối cùng là Mirkwood dưới quyền cai trị của vua tiên Thranduil. Nam chính của chúng ta Legolas là con trai của Thranduil, là một chiến binh rất mạnh và dũng cảm. Theo mô tả trong truyện thì “Anh ta trông cao như một thân cây trẻ, thanh thoát nhưng hết sức mạnh mẽ, có khả năng rút cung nhanh như chớp và dễ dàng bắn hạ được một Nazgul, toàn thân Legolas toát ra một luồng sinh khí vô tận của người Elves, quá vững trãi và quá khó để có thể làm bị thương, anh ta chỉ mang một chiếc giày nhẹ để đạp lên đá và vượt qua tuyết. Người bền bỉ nhất trong số tất cả các thành viên của Đoàn Hộ Nhẫn. ” Legolas là một xạ thủ điêu luyện, hơn nữa anh lại mang trong mình dòng máu loài tiên cao quý Sindar nên có thể coi là anh có phần tính cách hơi khác và thông thái hơn so với các tiên rừng bình thường( những người được cho là ít thông thái hơn và nguy hiểm hơn nhiều so với các loài tiên khác). Trong truyện không nhắc tới nhiều về gia đình anh, chúng ta cũng chẳng biết anh có phải là con trai duy nhất của Thranduil hay không và anh chị em hay mẹ của anh. Nhưng trong truyện này tác giả đã cho Legolas có một gia đình hoàn hảo, có cha mẹ anh chị em. Và tác giả của The Hobbit và LOTRs cũng không miêu tả rõ ngoại hình của Legolas nhưng trong phim ảnh thì anh thừa hưởng vẻ ngoài rất giống cha mình- cao quý, đẹp nao lòng người nhưng Legolas ít phần nghiêm khắc hơn . Với mái tóc màu vàng ánh kim ( cực kì hiếm có trong loài tiên), đôi mắt màu xanh của biển cả đẹp say lòng người. Tóc anh để xoã dài và thắt tóc từ hai bên thái dương để xuôi xuống (đó là tập quán của loài tiên). Tuy vậy nó không hề ẻo lả tí nào mà càng khiến anh càng nam tính thêm, toát lên sự thanh lịch, cao quý vốn có của một thành viên hoàng tộc.Còn về tuổi tác mình không bàn ở đây theo ước tính anh có thể xấp xỉ khoảng 2000 tuổi nhưng bề ngoài vẫn là trai trẻ 20. Ếch khuyên các bạn đọc nên lên google Legolas và thưởng thức hàng ngàn bức ảnh của anh để cảm nhận sâu sắc hơn. Vì dù gì bối cảnh của Middle Earth rất giống ở Châu Âu trung đại nên mình xin để xưng hô là “ta”, “ chàng”,” nàng” để nó đúng với không khí truyện. Và mình xin dừng phần giới thiệu ở đây, xin mời các bạn tiếp tục đọc.
~Legolas P.O.V~
Ta đứng ở góc phòng, cố hết sức ẩn mình tránh khỏi những ánh nhìn. Các buổi dạ tiệc luôn là cơn ác mộng đối với ta. Ta thà lăn lộn ở sân tập luyện hay tuần tra trong rừng Mirkwood hơn là ở đây. Ta không thể chịu đựng những nữ tiên phiền phức, ngốc nghếch, thậm chí hơi phóng đãng đang cố gắng thu hút sự chú ý của ta. Họ không để ý là ta phớt lờ họ sao? Họ chỉ quan tâm cái danh hoàng tử Mirkwood này thôi. Họ không quan tâm đến cảm xúc của ta. Có vẻ như chẳng còn ai thực sự nghĩ cho ta nữa. Mọi nguời xung quanh cư xử như thể ta là kẻ không cảm xúc, không có suy nghĩ vậy. Dù gì thì ta cũng chỉ là một hoàng tử. Chỉ như vậy thôi.
Bình thường ta chẳng bao giờ quan tâm đến người buớc vào phòng nhưng lần này lại khác. Khi cánh cửa mở ra, mắt ta liền bị thu hút, như là định mệnh, bởi người đang tiến vào. Một nữ tiên chần chừ bước vào phòng dạ hội, ta không thể rời mắt khỏi thân hình nhỏ nhắn, thanh thoát của nàng. Ta liền bước ra khỏi góc phòng, bước đến nữ tiên ấy. Một cảm xúc vui sướng kì lạ bao phủ lấy tâm trí ta.
Mái tóc hung đỏ của nàng được cuộn xoắn nhẹ nhàng, thả dài trên bờ lưng, tạo một sự quyến rũ đầy nữ tính. Chiếc váy dài chạm đất màu xanh ngọc làm nổi bật làn da mịn màng như sứ của nàng. Nàng mang chiếc mặt nạ màu xanh cùng tông, với những chiếc lông vũ màu đen và ngọc trai đính trên đó. Tim ta đập liên hồi trong lồng ngực, ước gì ta có thể thấy được khuôn mặt ấy.
Ta nhìn thấy nàng đang đi qua những đám đông tiên, cúi đầu xuống để không bị chú ý. Lòng ghen tỵ nổi dậy khi ta thấy những ánh mắt của các nam tiên đang nhìn nàng. Ta lập tức chen vào đám đông. Ta phải đến chỗ nàng ấy. Ta phải biết nàng ấy là ai.
Ta chưa từng rời mắt khỏi nàng khi đang cố gắng tới chỗ nàng, cho dù có vài nữ tiên không biết xấu hổ chặn đường và gạ gẫm ta. Ta phớt lờ họ, tiếp tục đi tới nàng. Ta cố gắng kiềm chế cảm xúc khi càng đến gần nàng nhưng việc này thật khó. Ta chỉ biết ta cần phải đến chỗ nàng. Sẽ không ổn nếu ta không đến được.
Nàng ấy chỉ cách ta vài mét thôi, nàng đang quay lưng với ta. Nàng dừng lại như thể nàng cũng cảm nhận được có một lực hút mãnh liệt đang kéo ta và nàng lại gần. Ta dừng lại khi tới chỗ nàng. Nàng gần đến mức ta có thể chạm vào nàng, ngửi mùi hương ngọt ngào toả ra từ da nàng. Đầu óc ta như quay cuồng, ta không thể tập trung vào nàng. Ta muốn nói với nàng, nhưng cổ họng lại không phát ra tiếng nào. Cổ họng ta khô khốc và tim đập liên hồi. Chưa từng bao giờ trong cuộc đời, ta lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy với một người phụ nữ, chưa kể đến nàng còn là người lạ.
Tim ta lỡ một nhịp khi nàng quay lại đối mặt với ta. Nàng vẫn cúi đầu, nhìn vào khoảng sàn cẩm thạch giữa ta và nàng. Nàng đang ngại.
Ta không thể ngăn mình nở nụ cười khi ta nhìn nàng. Nàng ấy ngại ngùng. Ta không thể cưỡng lại được, ta phải kiềm chế bản thân không ôm nàng ngay giữa buổi dạ tiệc đông đúc. Đôi mắt ta lướt qua những nơi không bị che trên khuôn mặt ấy. Bờ môi nàng. Đôi môi hồng nhỏ nhắn, mềm mại, ta khao khát muốn cảm nhận đôi môi ấy.
Ta tằng hắng, lấy giọng để nói chuyện với nàng, nhưng ta không bao giờ có cơ hội để nói được vì nàng bất ngờ ngẩng đầu lên. Mắt ta và nàng chạm nhau. Ta cảm thấy khó thở khi đôi mắt ấy nhìn chằm chằm ta. Đôi mắt sáng thông minh, màu xanh ngọc cùng màu với chiếc váy nàng. Cái nhìn của nàng thật trong sáng, tim ta đập nhanh đến nỗi ta sợ rằng nó sẽ nổ tung mất. Ta quên mất lời định nói, ta đứng như thằng ngốc nhìn nàng.
Một nụ cười mỉm trên môi nàng khi nàng đang nhìn ta. Nàng lo lắng đan tay vào nhau. Nàng chớp mắt vài lần, lông mi dài càng làm nổi bật đôi mắt to sáng ấy, ta cảm thấy thật khó thờ. Làm sao một người phụ nữ lại có thể ảnh hưởng đến ta như vậy chứ?
Nàng nhìn xuống một lúc trong ngượng ngùng và ta đã sợ rằng ta đã doạ nàng. Một lúc sau nàng ngẩng lên, mắt nàng khoá chặt với mắt ta. Mắt ta mở to kinh ngạc khi giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào như thiên thần của nàng cất lên.
“ Legolas,” nàng nói, và giọng nói nàng lặp đi lặp lại trong đầu ta, “ chờ em.”
---------------------
Ta bừng tỉnh, và lập tức nhắm mắt lại lần nữa vì ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ. Ta thở dài thất vọng, nhận ra đó chỉ là một giấc mơ nữa.
Nữ tiên ấy, nữ tiên xinh đẹp, đã luôn xuất hiện trong giấc mơ ta hằng đêm. Ta không biết nàng là ai hay tên nàng. Ta chỉ biết một điều ta hoàn toàn yêu nàng. Ta biết nó nghe thật điên rồ, nhưng nó là sự thật. Ta có những giấc mơ, những ảo mộng, về nàng mỗi đêm từ 3,4 năm trước. Mỗi đêm là một giấc mơ khác nhau nhưng chúng đều rất thực. Ta tin rằng những giấc mộng này là điềm báo cho tương lai vì nó hoàn toàn khác những giấc mơ bình thường. Ta cảm thấy những cảm xúc, tình cảm trong giấc mơ thực như ngoài đời.
Một vài giấc mơ, ta mơ thấy ta và nàng ấy chỉ là hai người xa lạ, nhưng ta cảm thấy như ta đã biết nàng từ trước và yêu nàng sâu đậm. Và rồi, ở những giấc mơ khác, chúng ta đã lấy nhau. Ta sẽ không đề cập “chi tiết” đến những giấc mơ đó. Ta chỉ mong muốn những giấc mơ đó thành hiện thực. Cảm nhận làn da nàng dưới ngón tay và cho nàng thấy ta yêu nàng nhiều thế nào.
Ta đã vài lần tâm sự với cha ta về những giấc mơ này, ta nghĩ rằng cha ta sẽ cho ta một đáp án. Nhưng ông chỉ cười với tia quỷ quái trong mắt, nói rằng sớm muộn gì ta cũng sẽ biết thôi.
Liệu ta sẽ gặp được nàng? Tìm được người con gái ấy, bạn lữ linh hồn của ta? Ta trở mình, kéo chăn lên vai. Thở dài ngao ngán, ta nhắm mắt cố gắng ngủ để được mơ về nàng lần nữa, nhưng tiếng gõ cửa đã đập tan hi vọng của ta.
“ Thưa hoàng tử” giọng của người hầu ở bên ngoài, “ Nhà vua yêu cầu ngài có mặt tại nhà ăn.”
Ta thở dài, đảo mắt. “ Ta sẽ xuống . Cảm ơn người đã thông báo cho ta.” Ta nhảy xuống giường và đến tủ đồ.
“ Tôi luôn sẵn lòng thưa ngài.” Người hầu trả lời lịch sự rồi rời đi.
Ta nhanh chóng thay trang phục và đi xuống sảnh ăn với nỗi thất vọng vì không thể mơ về nàng được. Ta sải bước nhanh trên những hành lang, không thèm quan tâm đến việc che đậy cảm xúc. Tại sao ta lại phải trải qua sự hành hạ đau đớn này? Những người ta quen chưa bao giờ trải qua những việc như vậy.
Ta mở cửa phòng ăn. Gia đình ta đã có mặt đầy đủ, cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang khi ta bước vào. Ta mỉm cười với họ rồi đi đến chỗ của mình, cố gắng để họ nghĩ rằng mọi thứ đều ổn.
Cha ta, vua Thranduil của Mirkwood và mẹ ta, nữ hoàng Nithroel. Ta, hoàng tử Legolas, ta có một người em trai Gwilithon và em gái Glosseth. Tất cả chúng ta đều thừa hưởng từ cha mái tóc vàng và đôi mắt xanh dương trừ Gwilithon. Em ấy có mái tóc nâu hạt dẻ và đôi mắt màu xanh lá gợi nhắc ta về những cánh rừng xanh bạt ngàn. Glosseth nổi danh là nữ tiên xinh đẹp nhất Middle Earth. Ta vẫn luôn thắc mắc tại sao người xinh đẹp như em ấy lại chưa kết hôn.
Mẹ ta mỉm cười hiền hậu “ Legolas, hôm nay con thấy thế nào, con trai?”
Ta cắn một miếng bánh mì sáng ngon lành và nuốt nó trước khi trả lời mẹ. “ Con khoẻ mẹ à.” Ta trả lời bà trước khi chuyển chủ đề” Khi nào thì lãnh chúa Elrond và công nương Celebrain sẽ đến đây ạ?”
Cha ta trả lời thay cho mẹ ta” Ngày mai, ta nghĩ vậy. Chúng ta không thể biết được có sự cố gì không.” Cha ta nhếch môi và tặng ta một cái nhìn đầy ẩn ý trong khi nhấc ly rượu vàng của ông, “ Tại sao con lại mệt mỏi vậy?”
Ta nâng mày “ Lãnh chúa Elrond có lẽ sẽ cho con vài lời khuyên về những giấc mộng, như là nữ tiên đó có thật không hay con có thể gặp nàng ấy không.” Ta trả lời ông, không màng đến lời đáp.
Ông ấy lắc đầu” Ta chỉ đang thử con thôi Legolas.” Ông đặt ly rượu vàng xuống, nhìn chằm chằm vào ta” Ta đã nói với con những giấc mơ là thật. Hãy kiên nhẫn mọi thứ sẽ tới thôi.”
Ta gật đầu và tiếp tục ăn, cảm thấy tốt hơn sau khi nghe cha nói.
Em gái ta Glosseth, đang ngồi kế bên, đặt bàn tay xinh đẹp của em ấy lên vai ta an ủi “ Em có cảm giác là cô gái ấy sẽ đến sớm thôi, anh trai ạ. Em không thể chờ đến khi gặp nàng ấy.” Em ấy nói với đôi mắt đầy mong đợi. “ Em cá là nàng ấy còn đẹp hơn những gì anh miêu tả.”
Ta cười trả lời em ấy “ Em đã có cảm giác đó từ ba năm trước rồi đấy, từ lúc những giấc mơ bắt đầu xuất hiện” Nụ cười em ấy trở nên buồn hơn, buông cánh tay đặt trên vai ta, em ấy nhìn chăm chú vào cái đĩa với suy nghĩ trong đầu. Ta cảm thấy tội lỗi khi nói vậy “ Nhưng mà anh nghĩ lần này em đúng. Và dĩ nhiên nàng ấy còn đẹp hơn cả lời anh nói. Em biết là anh không thường chú ý lời nói của mình mà.” Em ấy cười với ta, ta biết là mình đã được tha thứ.
Gwilithon cười lớn vào mặt ta và ta trừng mắt nhìn lại nó. “ Em không có quyền để cười như vậy. Em còn chẳng hơn ta đâu. Em quá sợ hãi để mời Maelel nhảy với em nữa kìa.” Ta cười trên sự xấu hổ của thằng nhóc.
“ Anh sai rồi! Em không có sợ! Em chỉ không muốn Maelel nghĩ em là kẻ ngu ngốc nếu như em lỡ làm gì xấu hổ như... cà lăm vậy.” Em ấy phản bác lại, đôi mắt xanh lá trừng to đầy phẫn nộ.
Ta đảo mắt” Nó chính là sợ hãi đó Gwilithon.”
Em ấy trừng mắt với ta, không nói gì bởi vì biết rằng ta đã nói đúng.
Cha ta cuời khúc khích,” Được rồi các con, hai đứa nên dừng lại việc cư xử như những đứa con nít đi. Nếu lãnh chúa Elrond và vợ ông đến đây vào ngày mai chúng ta cần phải chuẩn bị đón tiếp họ.” Cha đứng dậy và ra khỏi phòng, áo choàng của ông ấy kéo dài trên nền đá cẩm thạch. Cánh cửa gỗ sồi lớn đóng lại và bọn ta ăn nốt bữa sáng của mình.
Thời gian còn lại, ta chỉ toàn nghĩ về lời của Glosseth. Ta cũng có cảm giác kì lạ ấy. Ta chỉ mong rằng dự cảm của mình là đúng. Ta không thể chịu được nỗi đau khi không được ở bên nàng ấy.
Ta phải tìm ra nàng ấy, dù ở nơi đâu.