Tôi lại thực hiện một cuộc điều trị như thường xuyên. Tiếng giày va chạm với nền gạch vang lên trên lối đi dài vắng lặng. Lối đi đến căn phòng điều trị xám xịt, u ám ấy luôn rợp màu xanh của đủ thứ cây được trồng hai bên, tôi luôn thích đi trên con đường này, một phần nào đó nó khiến tôi thấy yên bình lạ thường.
“ Ở đây này, Evelyn”, cô y tá nở một nụ cười thật đẹp với tôi, hướng dẫn tôi đi vào căn phòng. Kiềm chế không đảo mắt ngao ngán, tôi đi vào, ngồi phịch xuống chiếc ghế nệm đặt sát tường. Vẫn là những câu hỏi thường lệ mỗi lần, tôi chỉ cần trả lời “ có” hoặc “ không” một cách máy móc. Rồi cô ấy đi tìm bác sĩ. Ngay khi y tá bước ra khỏi phòng, tôi thở một hơi dài, hạnh phúc vì cuối cùng tôi cũng có khoảng thời gian yên lặng không bác sĩ, không y tá hay cha mẹ canh chừng mỗi hành động của tôi.
Về phần tôi, hmm, tôi sẽ bắt đầu với việc giới thiệu về tên của mình vậy. Tôi là Evelyn Paige Miller, 19 tuổi, tôi sống ở Montgomery County, Alabama. Tôi ngừng tới trường từ khi biết mình bị ung thư, bởi vì tôi đã nghỉ quá nhiều ngày nên tôi đã tốt nghiệp bằng cách học online trên laptop tại nhà. Chả có việc gì phải buồn khi không được tới trường cả, khi tới trường tôi cũng chỉ mơ được về nhà thôi, tôi thà ở nhà còn hơn là bị “ giam cầm như ở tù” trong trường.
Tôi cũng chưa từng có bạn trai. Ai lại muốn hẹn hò một kẻ sắp chết chứ? Mặc dù tôi cũng khao khát hạnh phúc. Tôi tìm hạnh phúc trong những cuốn tiểu thuyết mà tôi đọc. Tôi mơ mộng về một câu chuyện tình yêu hạnh phúc sẽ đến với tôi. Tôi cũng muốn tìm một quý ông Darcy của tôi và sẽ sống cuộc sống hạnh phúc tại Pemberley ( Darcy- nhân vật trong tiểu thuyết nổi tiếng Kiêu hãnh và Định kiến của nữ tiểu thuyết gia huyền thoại Jane Austen). Tôi muốn ra đi khi đã già với con cháu và chồng mình bên cạnh chứ không phải là khi tôi còn trẻ, còn nhiều ước mơ như thế này.
Về ngoại hình, tôi thừa hưởng từ mẹ mái tóc hung đỏ, xoăn—bây giờ nó rất ngắn vì chỉ mới mọc lại sau nhiều năm xạ trị-- và tôi còn được sở hữu đôi mắt màu xanh lá như bà ấy. Cha mẹ tôi là Matthew và Sarah Miller, tôi còn một người em trai nhỏ tên James, thằng bé chỉ mới 9 tuổi thôi. Tôi luôn nói đùa rằng thằng bé là một bất ngờ rất lớn với tôi khi em tôi lại cách tôi tới 10 tuổi. Những lúc đó James luôn nhìn chằm chằm tôi, tôi nghĩ rằng thằng nhỏ không hiểu được trò đùa.Gia đình tôi tuy nhỏ, chỉ 4 người nhưng chúng tôi rất hạnh phúc. Từng hạnh phúc.
Phải rồi bạn có thể nói tôi chắc chắn là một con mọt sách. Tôi là một fan hâm mộ Chúa tể của những chiếc nhẫn và The Hobbit. Tôi đã xem phim, đọc sách hàng ngàn lần luôn ấy. Tôi rất hâm mộ Tauriel mặc dù cô ấy chỉ là nhân vật hư cấu trên phim và không có trong truyện nhưng có sao đâu bởi vì trong truyện chẳng có mấy nhân vật nữ và tôi là người ủng hộ nữ quyền. Ôi, tôi chỉ mơ ước được sống ở Middle Earth hay Hogwarts, Camp Half-Blood… vâng vâng và vâng vâng. Nhưng chắc chắn Middle Earth là lựa chọn hang đầu của tôi.
Đọc sách đã trở thành việc thường ngày của tôi những năm gần đây. Tôi cứ thoải mái tưởng tượng về những nơi mà mình đã đọc thật sự tồn tại ở đâu đó tại một vũ trụ song song hay một ngân hà khác. Tôi rất muốn thoát khỏi căn bệnh này, thoát khỏi cuộc sống này. Tôi luôn muốn có một cuộc phiêu lưu như của Bilbo Baggins. Một cuộc phiêu lưu của tôi. Đến giờ điều đó vẫn chưa tới, có lẽ nó sẽ bắt đầu sau khi tôi chết vậy. Mà nếu nó có thật thì tôi chắc chắn sẽ không bao giờ làm một cụ già Hobbit 50 tuổi đâu.
Và hi vọng khi tôi chết đi tôi sẽ được lên thiên đường. Các bạn không biết tôi có bao nhiêu câu hỏi để hỏi Thượng đế đâu. Giống như tại sao những kì nghỉ hè lại nhanh trôi hơn là những ngày chán phèo ở trường hay sao mấy tấm ảnh selfie mà mình chụp sao lúc nào nhìn cũng í ẹ dữ thần hay là sao con thích crush mà crush không thích con????? Hầy nhưng có khi tôi sẽ quên sạch những điều đó do bị mê hoặc bởi cái đẹp của thiên đường mất. Thôi nào đâu phải lúc nào cũng được đi với thiên thần xinh đẹp đâu. Phải chi tôi có thể liên lạc được với bạn tôi khi ở trển tôi sẽ trả lời họ những câu hỏi điên rồ mà chúng tôi từng thắc mắc.
Tôi bị kéo ra khỏi suy nghĩ khi cánh cửa bỗng mở và vị bác sĩ bước vào. Nói thật trông ông ấy lúc nào cũng như đang phê pha vậy. Mái tóc xám của bác sĩ rối xù chĩa mọi hướng và nụ cười ngốc nghếch luôn trên môi. Đôi mắt của ông ấy có màu xanh lá tuyệt đẹp nếu không có những mạch máu đỏ hằn lên trên đôi mắt ấy. Có lẽ ông ấy nghiện thật.
“ Chào cháu Evelyn. Hôm nay cháu thấy thế nào?” bác sĩ hỏi lịch sự. Chất giọng trầm ấm của bác sĩ làm bạn cảm giác thoải mái như đang ở nhà nhưng cũng có phần không thoải mái. Ồng ấy không khác những người kia là bao. Câu hỏi cứ máy móc và rập khuôn một kiểu.
Tôi dừng lại trước khi định nói Ôi, Bác sĩ Pedophile cháu cảm thấy bình thường thôi ạ. Cái chết đang dần lấy đi hết sinh lực của cháu “Con cảm thấy ổn ạ.”tôi nói nhỏ.
Ông ấy cười hiền từ. Hành xử như kiểu ông thật sự quan tâm đến tôi ấy, tôi chỉ là một bệnh nhân khác sắp chết mà thôi.” Bác rất vui vì điều đó! Cháu đã có vài tuần rất khắc nghiệt nhỉ, nên có lẽ mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn.” Ông trả lời một cách vui vẻ trong khi ghi vài thứ lên quyển sổ của ông.
Tôi ngồi yên lặng và đợi ông ấy hỏi câu hỏi kế. Tôi luôn ngại ngùng và không muốn nói chuyện với mọi người xung quanh khi tôi không thoải mái. Việc sắp chết cũng chẳng làm thay đổi tính cách này của tôi là mấy.
“ Thật ra Evelyn, bác không có gì nhiều để nói.” Ông ấy nói với nụ cười buồn trên môi sau khi ngừng viết. “ Bác ước tính là khoảng 1 tháng nữa.”
Tôi gật đầu, không thực sự buồn vì điều này. Tôi biết điều này sẽ tới. Tôi biết là tôi sẽ chết thôi.
“ Nếu như cháu cần gì thì nói chúng ta biết nhé? Cháu là một người phụ nữ mạnh mẽ và ta biết cháu có niềm tin mãnh liệt. Ta tin rằng Thuợng đế đã sắp xếp cho cháu một chỗ trên thiên đường giữa những thiên thần của ngài.” Ông ấy nói nghiêm túc. Tôi tin chắc là ai ông cũng an ủi vậy. “ Cháu có còn thuốc giảm đau nào không?”
“ Cháu vẫn còn nhiều.”
“ Tốt. Cháu vẫn cứ dùng liều như bác đã kê nhé. Bác không muốn cháu phải chịu đau đớn đâu.”
Tôi cười, chầm chậm đứng dậy khỏi ghế nệm, phớt lờ cơn đau đang chạy dọc cơ thể tôi. Ông ấy đứng dậy và bắt tay tôi.
“ Cảm ơn bác sĩ điều đó rất có ý nghĩa với tôi. Và cảm ơn vì mọi thứ bác đã làm cho cháu những năm qua.” Tôi chân thành nói.
“ Bác ước gì chúng ta có thể giúp cháu nhiều hơn.” Ông ấy thở dài và đưa tay vuốt mái tóc rối xù của mình. Vào lúc ấy tôi không thấy ông là một bác sĩ lập dị nữa, tôi thấy nỗi buồn thật sự trông đôi mắt ông và sự tuyệt vọng. Tôi đoán là mình đã nghĩ sai về ông rồi. Có lẽ việc phải thông báo tin buồn cho bệnh nhân và thấy họ dần rời xa mình là điều ông buồn nhất. Tôi biết là tôi không thể làm điều đó nếu tôi là bác sĩ và ông ấy là bệnh nhân.
Tôi gật đầu lặng lẽ, không biết phải nói gì để làm cho ông ấy thấy tốt hơn mặc dù tôi mới là người cần nó.
“ Cảm ơn bác một lần nữa.” tôi nói và bước ra khỏi phòng.
Khi tôi đi trên hành lang rời khỏi bệnh viện, tôi dừng lại một chút nhìn về phía sau vai và thấy ông ấy đứng ở cửa nhìn tôi rời đi. “ Tạm biệt” tôi hét lên, vẫy tay với ông, cảm thấy buồn khi nhìn thấy nỗi thương xót trong ánh mắt của ông. Tôi thẳng lưng đi về phía trước, cố gắng che đi sự mệt mỏi của mình.
“ Tạm biệt, Evelyn.” Tôi nghe giọng trầm trầm của ông ấy hét lại từ đằng sau.
Và tôi không thể ngừng nghĩ lời tạm biệt ấy là câu nói báo tử cái chết sắp đến với tôi.
Cảm ơn các bạn đã đọc chương 1 của mình. Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ.<333333