Chương 1: Tôi, (1)

Đi dọc trên những lối đi màu trắng xám mà tôi đã đi không biết bao nhiêu lần trong ba năm qua, lặng lẽ nhìn vào những căn phòng trên lối đi quen thuộc.

Tôi lại bắt gặp những khung cảnh ấy. Những đứa trẻ nằm trên những chiếc giường dài màu trắng, xung quanh chúng là những y tá thủ thỉ những lời động viên. Các em đã làm tốt lắm, mọi chuyện ổn cả rồi. Cha mẹ chúng ngồi bên cạnh, nở nụ cười lạc quan động viên con của mình, nhưng với đôi mắt từng trải tôi thấy nỗi đau trong đôi mắt của họ. Tôi đã quá quen với điều này. Từ bác sĩ, y tá đến cả cha mẹ đều cho họ những nụ cười rạng rỡ với lời hứa hẹn đầy lạc quan “ Con sẽ ổn thôi”, nhưng nỗi thương xót tràn trong mắt họ. Tôi biết điều này vì tôi cũng đã trải qua điều này ba năm rồi.

Năm 16 tuổi, tôi được chẩn đoán bị ung thư máu. Đó là một cú sốc quá lớn với tôi khi ấy. Thế giới của tôi thay đổi từ đó. Trong khi bạn bè cùng trang lứa đang suy nghĩ về crush, mốt thời trang mới nhất, đi chơi ở đâu thì tôi suy nghĩ tới một cái khác mà kể cả những người lớn cũng không suy nghĩ tới. Cái chết. Khi bác sĩ tìm ra tôi bị ung thư thì đã muộn, tôi chỉ còn sống được 3-4 năm. Và bây giờ 3 năm đã trôi qua, tử thần càng đến gần với tôi.

Tôi còn nhớ khuôn mặt của cha mẹ tôi ngày gặp bác sĩ, như là việc ấy chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Nỗi sợ. Thương xót. 3 năm qua họ luôn bên cạnh tôi, không bao giờ nhắc đến chữ chết hay bệnh tật gì cả, nhưng tất cả đều biết tôi chẳng còn ở đây lâu. 2 tháng trước bác sĩ bảo tôi thời gian của tôi chỉ còn 3 tháng. Cơ thể tôi không còn chịu được nữa.

Trong cuộc sống, chúng ta dạy trẻ con rằng cái tốt luôn đánh cái xấu, cái tốt luôn hiện hữu xung quanh ta. Nhưng cái mà mọi người không hiểu chính là không phải lúc nào cái tốt cũng đều thắng. Khi họ tìm ra căn bệnh ung thư của tôi, họ xót thương cho tôi nhưng họ không hiểu được những việc tôi phải trải qua. Họ không biết những đau đớn của thể xác lẫn tinh thần. Họ không hiểu được sự mất mát, mặc cảm khi mất đi mái tóc dài đẹp của mình. Và trên hết họ không cảm nhận được cái chết. Bạn chỉ có thể hiểu được tôi nếu bạn cũng trải qua căn bệnh đáng sợ, quái ác ấy. Vì thế với một kẻ như tôi, cái ác đã chiến thắng.

Nhiều người sẽ hoảng sợ khi nghe tin họ sắp chết nhưng đó không phải tôi. Thành thật mà nói, tôi chỉ muốn lưỡi dao của tử thần hạ xuống liền. Khi bạn phải liên tục bị hành hạ bởi những cơn đau và bạn không làm được những thứ mà người khác làm, điều đó thật đáng ghét. Bạn sẽ bị suy sụp tinh thần. Bạn sẽ cảm thấy mặc cảm. Nhiều người ghét kim tiêm phải không? Tôi phải chịu đựng chúng mỗi ngày đây. Tôi phải thực hiện những cuộc hoá trị đau đớn. Tôi phải uống nhiều loại thuốc mỗi buổi sáng và tối trước khi đi ngủ. Tôi từng nghi ngờ và hỏi mẹ tôi rằng có khi nào tôi sẽ chết vì uống thuốc quá liều trước khi bệnh ung thư giết con không. Lúc đó bà ấy nhìn tôi như một đứa ngốc và quan sát tôi uống thuốc vào. Tôi không có ý định tự sát. Tôi sẽ chẳng bao giờ làm một điều như vậy. Tôi chỉ tò mò thôi.