Nóng, rất nóng, cơn nóng rực thiêu đốt cả cơ thể hắn, bắp thịt hắn có dấu hiệu rạn nứt, gân xanh nổi cuồn cuộn, chảy từng tia tiên huyết đỏ thẫm, xương cốt vang lên ‘kèn kẹt’.
Mộc Lãng cắn chặt răng chịu đựng, hai tròng mắt hiện lên các vằn sợi máu đan xen lẫn nhau, hai khoé mắt cũng bắt đầu tí tách từng giọt, máu chảy ra qua kẽ hở hàm răng nhuộm đỏ cả miệng phi thường khủng bố.
Quần áo đã bị hắn xé bỏ, đầu của hắn đau đến mức như ai lấy đinh chọc vào óc hắn vậy. Ngứa quá, hắn loạn cào rách bong cả da thịt, máu văng tung toé, ngứa làm hắn muốn móc cả xương của mình ra, dùng răng cắn nát thịt của mình.
Mộc Lãng biết đây chính là một lần cải tạo thân thể, hắn cần giữ tỉnh táo tránh làm mình hôn mê nếu không hội khả năng thất bại.
‘Phụt’ Hắn thổ một ngụm huyết màu đen, hai mắt của hắn dần dần mờ, lỗ tai hắn nghe ‘ong ong’, người nào đó đang cố giật đứt tứ chi của hắn, hắn không chịu nổi nữa hét thảm “A,a,a,a,a..” rồi mất đi ý thức, đúng hơn là hiện tượng bạo tẩu, thân thể của hắn mất tự chủ bắt đầu đập phá như một con dã thú.
Đường phân cách
Nơi này là một mảnh tối đen, một mảnh hư vô, không có thứ gì tồn tại ở nơi này, đưa tay không thấy bàn tay, nhìn xuống chẳng thấy bàn chân, không có từ gì thích hợp để diễn tả nơi này, cô đơn, lạnh lẽo, âm u... đột nhiên vùng không gian này chấn động, vô số luồng lôi điện lam quang phóng thích bừa bãi, càng ngày càng mãnh liệt lại không có dấu hiệu dừng lại.
Đó là cái gì, một mảnh lôi điện không giống các nơi khác, nó riêng lẻ, tách biệt với đồng bọn, màu đen vô tận loé lên từng tia chớp giật đồng dạng hắc sắc, nó cũng cô độc, tựa như mình, bản thân ta, có ai quan tâm đâu, có ai thương cảm, có ai an ủi.
Hai kẻ cô độc, đúng, tại sao không kết bạn với nhau nhỉ, hai chúng ta, giống nhau, hai chúng ta, là những kẻ cô độc, phải rồi, chúng ta… Hắn lò dò bước chân của mình, phía dưới toé lên điện mang nhằm ngăn cản hắn
“Cút ngay” Hắn muốn cứu vớt mảnh hắc lôi đó, vì sao, thương hại, mong muốn có người bầu bạn, phải vậy không, không biết. quan trọng là đồng tình, hai kẻ giống nhau lí giải lẫn nhau, vậy còn chờ gì, đến đây nào, hắn gào lên duỗi tay ra bắt về phía đó
“Một chút nữa thôi, một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa…” Hắn khó khăn nói, hắn bắt đầu chảy nước mắt, đây là lần đầu tiên của hắn, hắn chưa từng nhỏ một giọt nước mắt nào trong cuộc đời hắn nhưng bây giờ hắn đang khóc.
Nhìn như chỉ một chút nữa nhưng lại ngoài tầm với, cái gọi là một chút đó dường như cách xa vạn dặm, hắn tuyệt vọng, bước chân bắt đầu loạng choạng. Hắn nỗ lực nắm bắt một tia hi vọng cuối cùng, tựa hồ nghe được định mệnh vẫy gọi, mảnh hắc lôi cũng từ từ bay về phía hắn, hắn phi thường hưng phấn, đúng phải vậy chứ.
Tốc độ của hai bên rất chậm, cực kì chậm nhưng là… mỗi bên đều gắng hết sức lực bản thân để kết nối với nhau, tín niệm mãnh liệt câu thông giữa cả hai, chỉ để hoàn thành cái kết hoàn mỹ này
5 cm….
3cm….
1 cm….
Chạm! Cuối cùng cũng chạm, hắn vuốt ve nó, như là vật gì cực kì quý báu, hắn âu yếm, hắn biết mảnh hắc lôi này không hề có suy nghĩ, như một vật vô tri, nhưng là … nó cũng có thể coi là người bạn đầu tiên, người chia sẻ, người thông cảm, đồng tình.
Hắn mơ màng nói “Hai ta sẽ cùng nhau, thế giới ngoài đó, có gì thú vị chứ, chỉ cần hai chúng ta với nhau, không phải ổn rồi sao” Nghe được lời của hắn, đám hắc lôi điên cuồng giãy dụa, muốn thoát khỏi lồng ngực hắn.
“Tại sao, ngươi không muốn sao…. cái gì?? ngươi muốn đuổi ta đi, vì cái gì” Hắn hoảng hồn hét lên, tâm tình cực độ không bình tĩnh, như từ trên trời rớt xuống vực sâu, vừa nãy vẫn còn tốt mà, tại sao lại như vậy
Không hiểu sao hắn lại nghe được lời nói của nó, hiểu được ý niệm của nó, vang lên trong đầu hắn. Nó nói “ cậu, vẫn còn người đợi”, là ai, ai đang đợi ta, cuộc đời ta chỉ…..
Hắn bừng tỉnh nhớ lại dáng người nhỏ bé xinh xắn với một đôi cánh cực kì xinh đẹp, một cô bé hoạt bát, cười đùa, và thân thiện, cô bé đó, đã cứu hắn, cho hắn một cuộc đời mới, gợi ra mục tiêu của cuộc đời hắn. Hắn, chính hắn, cũng muốn bảo vệ cô bé đó, muốn ở bên, muốn gần gũi, muốn chăm sóc…cô bé đó tên là.. Rick
“Rick, đúng rồi, cậu ấy đang đơi mình, mong mỏi mình trở về, mình đang làm gì thế này, mình không thể ở đây mãi được” Hắn đưa ra quyết định của chính mình, hắn….Khoan đã còn ‘nó’, mình không thể bỏ nó lại đây được.
“Ngươi muốn đi với ta sao, rời khỏi nơi này” Hắn giọng điệu phi thường thành khẩn lại mang theo không thể chống cự
Đột ngột cả vùng không gian này một lần nữa chấn động, sấm sét gào thét, thị uy với hắn ‘ầm ào ào ào’, cái mảnh lôi điện này áp đến mảnh hắc lôi tựa hồ muốn thôn phệ nó lại như là loại bỏ tên phản bội, tên dị tộc. Nó chống cự, chỉ là sức đơn lực bạc rất nhanh mảnh hắc lôi chỉ còn ⅕ lúc trước
“Các ngươi đang làm gì, dừng lại ngay” Hắn điên cuồng, chạy đến ôm mảnh hắc điện vào lòng, giận dữ hướng về chung quanh, chúng nó mặc kệ hắn gầm gừ tiếp tục ép về phía hắc lôi trong lòng, hắn không hề chịu tổn thương gì nhưng nó không đồng dạng, hắn trơ mắt nhìn mảnh hắc lôi bị cắn nuốt dần dần nhỏ đi.
“M* mày, cút ngay cho ta” Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn, từng tia lôi điện bao phủ toàn thân hắn, cả người toát ra một luồng hắc sắc lôi điện hình trụ quét về phía xung quanh, mảnh lam lam lôi điện cố gắng chống cự, bốn phương tám hướng nhào về phía hắn, bên ngoài màu lam bên trong màu đen đang chống chọi lẫn nhau
Lúc xanh lúc hắc, xẹt thành từng tia lửa điện, tiếng nổ vang ‘ đì đùng’, ‘ ầm ầm ầm’, ‘ xíu xíu xíu’ phi thường khủng khiếp tựa như cuộc chiến của Thần và Ma khơi dậy cả vùng không gian này, nứt toát ra, từng mảnh vụn vặt như thủy tinh vỡ, đường nứt kéo dài, ‘ răng rắc’ ‘ xoảng xoảng’ bay tứ tán mảnh không gian sắp tàn này. Hai màu vẫn đang kịch liệt tranh đấu chẳng thèm để ý đến hoàn cảnh hiện tại
“Ta không thể nào thất bại ở đây được, ta còn mục tiêu, ta còn người thân, dã vọng của ta, ta là người sẽ trờ thành tối cường, ta chính là ta, phá!!!” Hắn dùng hết năng lượng còn sót lại trong cơ thể hoành không khuyếch tán.
Vốn dĩ đang ở thế cân bằng, hắc sắc lôi điện dần dần chiếm cứ thượng phong nuốt chửng màu lam điện quang, mảnh hắc lôi cũng triệt để dung nhập trở thành năng lực của hắn đánh dấu kết thúc của trận chiến này
Hắn, người đã tìm được mục đích sống mới, bằng ý chí, lòng tin, và niềm kiên định mà kết thúc cuộc chiến giữa hai thứ năng lực trong cơ thể vốn là một mất một còn, mong muốn bảo vệ người bên cạnh hắn, cũng là chân chân chính chính biến thái, tên hắn là… Mộc Lãng
Đường phân cách
“Mình phải làm thế nào mới tốt đây, mình phải làm gì” Rick đứng nhìn tình huống xảy ra trước mắt, chứng kiến Mộc Lãng chịu đủ mọi đau đớn dằn vặt đến lâm vào trạng thái bạo tẩu điên cuồng mà lòng đau như cắt, hai tay nắm chặt lại, khoé mắt ngân ngấn nước bất cứ lúc nào cũng có thể chảy xuống, nàng cảm thấy bất lực, biết nhưng chẳng thể làm gì, chỉ cầu nguyện cho Mộc Lãng có thể vượt qua thử thách lần này
Đang ở mất ý thức điên cuồng trạng thái Mộc Lãng đột ngột dừng lại đình chỉ mọi hành động, nhắm lại hai con mắt. Một lúc sau, nhanh hay chậm chẳng người nào có thể đủ sức tỉnh táo mà phán đoán, trong trường hợp này khi mọi người chăm chú vào tình huống trước mắt sẽ cảm thấy 1 phút dài khủng khiếp lại có người sẽ thấy 1 phút trôi qua quá nhanh chóng.
Rick cũng đồng dạng như vậy, nhìn chằm chằm biến cố trước mắt, Mộc Lãng đột ngột mở mắt ra, một khí tức cực kì mạnh mẽ, khủng bố hoành vô tứ kỵ hình thành một luồng khí lãng hình vòng quét ngang bốn phương tám hướng, thân thể chớp giật từng luông lôi điện hắc sắc cô cùng dữ tợn tràn đầy uy lực, phóng về rừng rậm, bầu trời, mặt biển…
Đại địa rung chấn dữ dội, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, cuốn sạch mọi thứ xung quanh, mặt đất bắt đầu rạn nứt lan ra đến tận phương xa, một tiếng ‘ rầm’, thổ địa nơi Mộc Lãng đang đứng vỡ thành từng cục đá không đồng dạng. ‘ Ầm ầm ào ạt’, bầu trời kéo từng trận mây đen đến, ‘ chíu xẹt xẹt’ từ người Mộc Lãng bắn ra vô số hắc mang lôi điện vang vọng cả mảnh hòn đảo này, rừng cây cháy sạch lan toàn diện, những nơi bị luồng hắc lôi đánh để lại những hố lớn kèm theo hiệu ứng tia lửa điện nhỏ.
Khí tức trên người Mộc Lãng càng lúc càng mãnh liệt, lấy người hắn làm trung tâm, từng luồng lôi điện lan tràn ra khắp mặt đất,10 mét, 50 mét, 200 mét… 200 km, 3000 km, 100K km, cả mảnh đất hòn đảo nhỏ. Hắc lôi điện mang hình trụ chớp giật to lớn hướng lên bầu trời phân tán khắp đám mây….
‘ Xẹt xẹt xẹt, ầm ầm, chíu chíu, đùng đùng, bùm bùm’ liên tiếp những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, nhìn thấy gì, những chùm hắc lôi to lớn từ dưới mặt đất phóng lên trời, từ trên trời lôi điện phân tán trong mây đánh xuống đất đan xen lẫn nhau, trên dưới, dưới trên.
Cảnh tượng này không khác gì ngày tận thế, hòn đảo này tận số rồi, bất cứ người nào lọt vào trong này sẽ bị giết chết ngay lập tức, hắc lôi điện tàn phá bừa bãi, uy lực không cần phải nói, năng lực mới này mạnh hơn lam lôi trong nguyên tác khoảng 10 lần, không những vậy Mộc Lãng còn có thể điều khiển vùng sấm sét này theo ý riêng của mình, đây chính là bất khả chiến bại kĩ năng.
“Ha ha ha, sức mạnh này thật m* nó thoải mái, quả là bạo đến cực điểm” Mộc Lãng điên cuồng cười to, không thể nào diễn tả tâm tình của hắn lúc này, vừa nãy cũng là tuyệt kĩ hắn mới sáng tạo ra, ừm, gọi là…. Hắc Thiểm Bạo Phá Trận, cũng là skill chuyên dùng thanh lí số lượng địch nhân.
“Chúc mừng cậu, đã thành công vượt qua thách thức lần này” Hắn vừa thu hồi sức mạnh, Rick một mặt hạnh phúc đi đến trước mặt, tỏ vẻ không có gì đáng ngại
“Rick, xin lỗi đã làm cậu lo lắng” Mộc Lãng nở nụ cười rực rỡ mang theo lời xin lỗi chân thành, hắn ôm Rick vào lòng
“Oa, oa, tên khốn này sao cậu không chết luôn cho lành” Rick không chịu được nữa bật khóc lớn, dùng hai cánh tay mảnh khảnh đập vào ngực mắng yêu nói
“Hề hề, Rick còn đợi sao ta có thể dễ dàng chết được, ta sẽ mãi mãi giữ Rick ở bên cạnh” Mộc Lãng hắn cười dâm một tiếng
“Ai thích ngươi giữ ở bên cạnh, hừ” Rick ngạo kiều nói, nhưng lấm lét nhìn hắn
“Hứa rồi đấy” Nàng nói phi thường nhỏ, chỉ là hắn nghe được
“Chắc chắn rồi” Mộc Lãng khẳng định nói, nói xong hắn liền thiếp đi