Chương 2: Chương 2: Mộc Lãng dục vọng

“Hộc hộc hộc” Mộc Lãng tỉnh lại trong trạng thái mơ mơ màng màng, đầu óc choáng váng, thân thể cực kì đau nhức, mồ hôi chảy đầm đìa ướt đẫm cả nền đất, lạ thay trên mặt hắn treo một nụ cười hớn hở

“Ta xuyên qua rồi, còn trọng sinh thành Enel” Hắn hưng phấn nói, điều này có nghĩa là gì, One Piece một tựa phim hoạt hình vô cùng nổi tiếng, một thế giới đầy rẫy giết chóc, đạo lí chỉ là thứ yếu, nhược nhục cường thực, cường giả vi tôn, kẻ yếu chỉ như cỏ rác thích liền giết, có ai quan tâm mình sẽ sống như thế nào.

Hải tặc tàn bạo khát máu, hải quân tham ô tiếp tay, quân cách mạng muốn soán ngôi đoạt quyền cũng chỉ vì thoả mãn ham muốn của bản thân. Ai nói không phải, người khác chẳng phải muốn mạnh mẽ lên để có thể nắm lấy nhân sinh của bản thân sao, tính mạng, quyền lợi, tiền tài… Vậy bình dân là gì, người không thể tự vệ là gì, luật pháp là gì, đó là hai từ ‘ rác rưởi ‘, đúng vậy, rác rưởi ven đường mà thôi

“Mục đích của ta là gì, mong muốn của ta là gì” Mộc Lãng tự hỏi bản thân, kiếp trước hắn cũng chẳng khác gì, hàng ngày chịu những tiếng mắng chửi, đánh đập nhưng chỉ cười trừ chịu đựng chỉ để thu lấy đồng lương ít ỏi trang trải cuộc sống của mình, không ai quan tâm, chẳng ai giúp đỡ.

Hắn, Mộc Lãng, chỉ là bao cát cho người khác vận động thôi, nhiều lúc chỉ muốn đập chết m* thằng con ông cháu cha, thằng quản lí… nhưng hắn làm được không, không được, vì cái gì, hắn đủ mạnh để cân 5 thanh niên cao lớn đấy, vậy tại sao, vì luật pháp và tiền bạc.

Đánh bỏ bà chúng, ok xác định mời lên đồn cảnh sát vi, phạm pháp luật, ẩu đả công cộng các kiểu này kia. Bọn chúng đập mình gãy xương chân, tay, vâng chỉ là lỡ tay đẩy ngã, móc ra một phong bì thư, lão cảnh sát cười xuề xoà còn bắt tay nữa chứ, Mộc Lãng tức đến ói máu. Còn thế giới này, không hề, không hề, đánh chết chúng, làm gì mình, ai bảo tao mạnh hơn mày, nắm đấm lớn mới có quyền lên tiếng đây chính là luật lệ của One Piece thế giới, không, của tất cả Nhị Thứ Nguyên thế giới.

“Đây chính là vùng đất mặc bay tung hoành, thế giới này, mới là nơi dành cho mình, là sân khấu của mình” Mộc Lãng hét lớn, hét đến khàn cả giọng. Hắn trọng sinh vào Enel, Hưởng Lôi Quả Thực được xưng mạnh nhất hệ Logia, khai phá nó đủ để hoành vô tứ kỵ trên hải dương rộng lớn này.

“Kiếp trước ta chỉ là một tên đáng thương phế vật, kiếp này ta muốn trở thành cường giả đứng trên đỉnh phong quát tháo nhân sinh, thiên hạ là của ta, mỹ nữ thuộc về ta” Mộc Lãng gầm lên, liên tiếp phóng thích những luồng lôi điện màu lam hướng lên trời

“Ầm, ầm, ầm” tiếng nổ kinh thiên động địa vang khắp bầu trời, lửa điện chớp giật đì đùng, đánh xuống biển, mặt đất, cây cối, hoa cỏ, hoả cháy rừng rực. Như để đánh dấu bước ngoặt của cuộc đời hắn, thể hiện ý chí, kiên định, niềm tin và cố gắng.

Chợt hắn nhớ ra điều gì đó

“Trọng Sinh vào Enel, là trùng hợp vẫn là âm mưu” Mộc Lãng cũng xem một, hai cuốn tiểu thuyết có viết về chủ thần không gian, luân hồi giả phi thường thảm hại.