Một thiếu niên khoảng chừng 15 tuổi, thâm thúy màu đen hai con ngươi, gương mặt sáng sủa, tóc ngắn hơi che khuất con mắt bên trái, cực kì đẹp trai lại cho người khác một cảm giác băng lãnh, thân hình cao lớn, đường viền cơ bắp hiển hiện rõ ràng, không giống những đứa trẻ đồng lứa.
Hắn tên là Mộc Lãng, một tên cô nhi, từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ bên bờ sông may mắn gặp được người của cô nhi viện mang về chăm sóc, hắn sống ở đấy được 3 năm thì nơi đó đột nhiên đóng cửa. Những đứa bé khác được nhận nuôi rất nhiều, Mộc Lãng cũng đồng dạng, chỉ là hắn không muốn nương nhờ bất kì người nào, hắn muốn một cuộc sống riêng của chính mình, tự do, không ràng buộc.
Tính ra cũng được 2 năm, hắn quen rồi, ra ngoài va chạm với xã hội nhiều làm cho hắn già dặn hơn trước. Cuộc sống cũng khá khó khăn, Mộc Lãng không có bằng cấp đầy đủ chỉ có thể xin làm ở những nơi lao động tay chân với thù lao vô cùng ít, cũng qua ngày. Hắn không có bạn bè, trong một lần tình cờ Mộc Lãng biết đến Anime thế giới qua lời kể hăng say của hai tên sinh viên béo phệ trong quán cà phê nơi hắn đang làm, sự hiếu kì kích thích hắn muốn thử trải nghiệm qua điều thú vị mới lạ.
Mộc Lãng xem qua vài bộ Anime nổi tiếng lúc ấy qua máy tính thư viện công cộng, bất tri bất giác trầm mê vào đấy. Hắn cố dành dụm đồng tiền lương ít ỏi của mình, sinh hoạt vốn khó lại càng thêm khó chỉ để mua một chiếc máy tính đời cũ cho riêng mình. Suốt mấy tháng trời ròng rã, Mộc Lãng rốt cuộc gom góp đủ tiền, nhanh chóng chạy đến tiệm bán đồ cũ và thanh toán một chiếc máy tính lỗi thời.
Mỗi buổi tối sau khi làm về, hắn cắm đầu vào những bộ Anime hay và trở thành một tên … là bán trạch, hắn thấy cuộc sống có thêm niềm vui mới, dù gian khổ. Một ngày kia,
“Xảy ra chuyện gì, sao lại thế này” Mộc Lãng hốt hoảng kêu lên, chỉ thấy máy tính của hắn vụt tắt, loé lên từng tia điện quang, khói đen bay khắp cả phòng
“Xẹt xẹt xẹt” cái máy tính phóng thích luồng lửa điện vào bàn, ghế, giường ngủ… lửa bắt đầu cháy
“Ầm” một tiếng nổ lớn vang vọng cả khu dân cư, lồng ngực hắn bị dòng điện lưu đánh xuyên qua, cả người ngã xuống đất
“Đến đây là chấm dứt sao, vẫn còn nhiều Anime ta chưa coi xong mà” Hắn thở dài, mang theo vài phần tiếc nuối
“Đời này của ta thật sự là thất bại, nếu có kiếp sai, phải, nếu có” Hắn nhắm mắt lại
Đường phân cách
“Đây là nơi nào thế này” Mộc Lãng mở mắt ra quan sát xung quanh, hắn thấy gì, biển thì vẫn là biển chỉ là trên mặt nước phủ đầy những đám mây nhỏ, mây bay là là trong không khí, nhìn phương xa khắp nơi đều có mây
“Chẳng lẽ là trời sập rồi” Hắn lẩm bẩm nói
“A,a,a,a,a” Đột nhiên đầu hắn ập đến một cơn đau dữ dội, sâu tận linh hồn hắn, Mộc Lãng lăn lộn qua lại, hét thảm, không chịu nổi rồi ngất đi