Chương 14: Chương 14: Rời khỏi Sypiea (4)

“Như ngươi thấy đấy, ta đang thiếu một đầu bếp giỏi… Sao, làm được không?” Moklane nhíu mày nói

“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?” Nàng nào ngờ được Moklane lại đưa ra một việc dễ dàng như vậy, đầu bếp là tay nghề thứ 2, nàng thường nấu cho mọi người trong tộc, mặc dù không tự nhận là xuất sắc nhưng chắc là đủ để thoả mãn khẩu vị của hắn

“Chứ ngươi muốn thế nào… Hay ta đổi lại là ngươi làm nữ bộc mỗi tối làm ấm giường cho ta, thấy thế nào” Moklane cười tà nói

“Không cần đổi, quân tử nhất ngôn, ngươi không được nuốt lời” Laki thần sắc hoảng hốt nói, chuyện xấu hổ như vậy sao bảo nàng làm được, cho nàng chiến đấu với hàng trăm binh lính còn hơn

“Vậy ngươi về làng thông báo rồi sắp xếp đi, chúng ta phải lên đường sớm”

“Được” Laki gật đầu, hướng làng chạy đi

“Đúng là biến thái, ngươi lại ngôn từ chính trực nói thế với một cô gái, mặt thật dày mà” Rick đứng bên cạnh trách móc Moklane, vẻ mặt không cao hứng

“Vậy để Rick làm thay nha, thật tiếc, cơ thể lớn một chút là ngon ăn rồi” Hắn cười hắc hắc nói

“Ai, ai muốn chứ, đừng nói bậy” Rick mặt đỏ đến tai, quay đầu sang hướng khác không để Moklane nhìn mặt mình, ấp úng nói

“Thật dễ ngượng ngùng mà” Moklane nhỏ giọng cười cười nói

“Mà nhớ không nhầm thì muốn xuống dưới phải theo cột nước hải lưu, chết thật quên mất vụ này” Hắn bưng đầu nói, lúc nào nó sẽ bắn lên đến đây nhỉ

“Rick, cậu có biết thủy trụ xuất hiện khi nào không” Hắn vào đường cùng rồi, quay sang cầu cứu Rick

“Hình như là tối mai thì phải” Rick đặt ngón trỏ lên cằm ngẫm nghĩ nói

“Vậy là tốt rồi, từ đây đến lúc đấy cũng không có nhiều việc phải làm”

“Nhiệm vụ 2: Cướp hết vàng đảo trên trời đã hoàn thành, khen thưởng 22000 hối đoái điểm, vũ khí lạnh tinh thông” Rick đột nhiên thông báo

Moklane nghe vậy lấy ra thanh Ma Thương xoay vài vòng, đâm, bổ, chém ngang động tác phi thường nhuần nhuyễn, mây trôi nước chảy, thế đến hiểm hóc, biến ảo khó lường

“Không tệ, lúc trước dùng thương cảm thấy không quen nơi nào ấy, bây giờ thì ổn rồi, phần thưởng này không tệ”

“Cũng được, có điều để thương thuật đạt đến trình độ cao nhất cậu cần tự thân lĩnh ngộ con đường dùng thương riêng của mình, cái này chỉ giúp

cậu nắm giữ các chiêu thức của thương thuật thôi.” Rick gợi ý nói

“Lĩnh ngộ sao” Moklane hơi trầm tư, 2 từ này phụ thuộc vào ngộ tính của bản thân, có điều cái này không phải một sớm một chiều

“Thời gian không thiếu, mình tin rằng cậu sẽ sớm tìm thấy thôi” Rick mỉm cười khuyến khích nói

“Ừm, cảm ơn cậu” Moklane tự tin đáp, hắn cũng không tệ đến nỗi như vậy chứ,

“Mà thôi khuya rồi, mình ngủ trước đây, mệt quá rồi” Rick ngáp dài nói

“Ngủ ngon” Moklane không buồn ngủ, hắn lên boong thuyền ngắm trăng, mang theo một bầu rượu, đẹp thật, cái này cũng coi là một sự hưởng thụ chứ

Đường phân cách __________________

“Xong xuôi rồi chứ” Moklane ngắm ánh bình minh trên bãi biển, trông rất là thư giản hỏi

“Ổn thoả cả, trưởng làng còn rất vui vẻ, cả tộc đang thu xếp để di chuyển đến thánh địa” Laki nàng mang thei một số dụng cụ bếp đặc thù dùng để chế biến món ăn nơi này, rồi một số vật dụng riêng tư nữa, nhưng tính chung cũng là không nhiều

“Vậy còn bé gái bên cạnh ngươi là sao thế” Moklane hơi kinh ngạc, trước mắt là một tiểu loli trong một bộ áo liền váy màu hồng nhạt, mũ vành che nắng màu trắng, nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt.

“lần đầu gặp mặt đại nhân, ta là Limi, hôm nay ta đến nơi này mong ngài cho ta theo cùng, Limi có thể làm bất kì điều gì, sẽ không cản trở mọi người” Cô bé tên là Limi lễ phép cúi chào, giọng điệu mang theo thành khẩn nói

Laki muốn nói gì đấy nhưng Limi kéo tay áo nàng lắc đầu, thấy thế nàng cũng im lặng tôn trọng ý kiến của Limi

Moklane không có vẻ thản nhiên, lạnh nhạt hay đùa giỡn như thường ngày, ngồi thấp người xuống nghiêm túc nhìn thẳng vào Limi, nàng lại không tỏ vẻ sợ hãi mà đối diện với hắn, Moklane mở miệng nói “ Limi mong chờ điều gì từ cuộc hành trình này, hoặc nói mục đích của Limi là gì?”

“Ta muốn được ở bên cạnh Laki tỷ tỷ” Limi ngay thẳng đáp, ánh mắt kiên định

Laki lúc này giải thích “Limi cha mẹ mất trong trận chiến trước, ta nhận Limi như là em gái, trong làng nàng cũng không tiếp xúc vơi mọi người nhiều, nếu như để nàng lại một mình ta là sẽ không tha thứ cho mình, cho nên xin ngươi”

Moklane không nói gì, đứng lên xoay người rời đi, Laki và Limi trên mặt lộ vẻ thất vọng “Limi nếu thích thì theo cùng là được, trên thuyền tựa hồ cũng thiếu người lau chùi phòng khách, không quá sức chứ” Tiếng Moklane vọng vào tai hai người, như ánh nắng xua tan mây mù đen tối sau cơn

mưa

“Không, không hề, thật cảm tạ ngài” Limi phấn khích rối rít cảm ơn

“Cảm tạ” Laki chân thành đáp, nàng cũng thấy rất xấu hổ và quá đáng, mình chưa làm gì cho nhân gia đã bảo người ta giúp mình cái này đến cái kia

“Mà nếu đã là thuyền viên thì mọi chuyện phải nghe thuyền trưởng ta, rõ chưa” Moklane ra lệnh nói

“RÕ” Laki và Limi hai nàng đồng thanh đáp

“Xuất phát thôi”