Chương 13: Chương 13: Rời khỏi Skypiea (3)

Dọc theo dòng sông này, các đội cảnh vệ đều bị Moklane đồ sát không thương tiếc, tiếng la thảm thiết, khóc lóc, van xin tha thứ vang vọng cả mảnh rừng vốn trầm lặng yên tĩnh này, chim chóc ríu rít từng đàn bay về phương xa rời khỏi mảnh đất địa ngục, tựa như không muốn bị vạ lây

vào, nghe thật rợn tóc gáy.

Người nào bảo Moklane là vô nhân đạo, ác quỷ hình người, không hề, đám chó săn này toàn tập hợp những kẻ ăn không ngồi rồi, độc ác biến thái, chúng đầu tiên là nhục mạ, kế đến là nam phanh thây nữ hãm hiếp. Kẻ địch đòi giết mình, lăng nhục nội định nữ nhân mình mà còn buông tha,

thánh mẫu này nọ như mấy anh main thì chết sớm cho lành.

Moklane giết thẳng một đường đến toà thánh điện, máu chảy thành sông, tay chân, đầu người, óc, nội tạng văng khắp nơi… những cái xác không nguyên vẹn có nằm sấp trên mặt đất, treo trên cây khiến người khác cảm thấy buồn nôn vô cùng.

Hắn nội tâm bình tình nhìn tình cảnh trước mắt, mặc dù đều chính một tay hắn làm nên nhưng lại chẳng có một chút sợ sệt, ghê tởm bản thân, có chính là hắn đang hưởng thụ cảm giác này, mắt trái hắn đỏ như huyết ẩn chứa sự tàn bạo khát máu, nuốt chửng, Thiên Bá Doat Menh Thương trong tay hắn vang ‘ ong ong’.

Moklane cảm nhận được sự khuyến khích, hi vọng, mừng rỡ từ nó, cũng thấy được chuôi thương này biến hoá về chất, cụ thể như thế nào hắn không rõ, nhưng chắc chắn một điều rằng Thanh Ma Thương này sẽ đi theo hắn đến khi vấn đỉnh thiên hạ.

Ừm, Moklane hắn bị tẩu hoả nhập ma ư, không hề, một nội tại đặc biệt của chuôi thương này chính là giúp chủ nhân giữ bình tĩnh và lí trí của mình trong hoàn cảnh đáng lẽ ra phải bị, dù Moklane có giết bao nhiêu người cũng sẽ không bị sát ý và sự khát máu của mình khống chế, trừ phi hắn

chủ động giải trừ hiệu ứng này.

Laki một bên quan sát hết thảy, khiếp sợ, kinh ngạc nhưng càng nhiều chính là sùng bái. Nàng nhìn thấy Moklane làm không sai, hoàn toàn không sai, cũng biết nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.

Chỉ là nếu như là nàng, cho dù sở hữu lực lượng như thế dám chắc rằng không thể làm như vậy, Laki chưa thể đạt đến tình trạng giết người như ngoé, có thể đó là tâm địa thiện lương của thieu nu chăng. Liệu nàng cần thay đổi chính mình để trở nên mạnh hơn không

Nhìn ra được nội tâm của Laki dao động, Moklane thản nhiên nói “Cường giả không phải ai cũng giống nhau, có người thiện lương, cũng có người tà ác, ngươi muốn mạnh hơn không nhất thiết phải rập khuôn con đường của người khác, hãy tự tìm cho mình con đường riêng và cố gắng mạnh mẽ hơn để đạt được nó.”

Laki gật đầu, có lẽ do thấy được khác biệt lớn giữa thực lực đã kích thích thần kinh nàng, bất tri bất giác suy nghĩ nàng hơi mơ hồ. Moklane hài lòng, cũng không phải hai người khác nhau có cùng một con đường là không được, thậm chí có rất nhiều,

nhưng mà Laki không thích hợp con đường của hắn, Moklane mạnh mẽ bằng cách tắm trong bể máu, mà dù nàng muốn bước trên đường này hắn cũng sẽ ngăn cản, vì Laki lúc đó sẽ không phải là Laki mà hắn biết nữa.

“làm cho xong thôi nào” Moklane lười nhác nói, hắn chẳng còn hứng thú gì trong chuyện này rồi, hắn nhỏ giọng nói “ Thẩm phán” Trên bầu trời bắt đầu tụ tập từng tia điện lưu ngay phía trên thánh điện, sớm chớp nổ ‘ đì đùng’ ‘ xẹt xẹt’ ‘ ầm’, chỉ chừng 3 giây khi áp súc đến mức độ lớn nhất,

từ trung tâm giáng xuống một trụ lôi điện hắc sắc bán kính tầm khoảng 200 mét bao trùm cả toà chính điện

‘ Đoàng đoàng’ ‘ Bùm’ ‘ Ầm ầm ầm’ vùng đất này giống như bị đạn đạo hạt nhân oanh tạc, không, còn kinh khủng hơn thế. Vùng phụ cận những toà điện nhỏ, cánh rừng, đền thờ…

nổ tung không còn một mảnh, không gian tràn ngập hắc sắc dòng điện chưa tán đi, chính giữa là một hố lớn tối đen như vực thẳm, cũng may là

phút cuối Moklane còn giảm một chút sức mạnh để hòn đảo này không bị nước biển tràn vào từ lỗ hổng.

Laki há hốc mồm, đứng chết trân tại chỗ, một phần là quá khủng hoảng vì sức mạnh chưa bộc lộ của Moklane, nhưng sau này hòn đảo này không phải Shandia tộc chiếm hữu sao, ngay trung tâm hòn đảo tựa hồ như vẫn thạch đâm trúng nhìn thế nào cũng thấy không ổn.

“Các ngươi là người phương nào, đang làm gì” Một giọng già nua gấp mấy lần lão tù trưởng giận dữ hét lên, trêm bầu trời một kị sĩ già cưỡi bạch mã mặt đỏ gay, hai tròng mắt như sắp nứt ra nhìn chòng chọc vào Moklane đám người.

Lão này là thượng đế đấy, hắn ra ngoài chẳng trách không thấy lòi mặt ra, Moklane cười cợt “Ngươi hỏi gì lạ thế, việc ta đang làm dĩ nhiên là hủy diệt cái điện này, chính xác là đã làm xong rồi”

“Khốn nạn” lão thượng đế giận quá mất khôn xông lên liều chết, mà từ đầu Moklane cũng đâu định tha cho hắn, cũng có thể là lão đã biết mình

sống không khỏi hôm nay nên để bản thân làm theo cảm xúc ấy mà

“Tạm biệt nhé” Moklane bye bye nói, trong long bàn tay hình thành hắc sắc lôi cầu, hắn ném thẳng hướng lão thượng đế bay đến

“Không” Hắn hét thảm, lôi cầu nuốt chửng hắn, một mảnh sáng như pháo bông hiện lên trên bầu trời, cả người không sọt lại chút cặn

Thực ra trong nguyên tác lão này cũng không xấu, nhưng thuộc hạ lại trái ngược, Moklane khẳng định rằng đám lính canh hắn giết thường xuyên bóc lột dân thường, lão là thượng đế lại không quan tâm chăm sóc dân, hoặc nói rằng bị thuộc hạ che mắt, chết cũng không có gì quá đáng.

Mà nếu không giết sau này hắn rời khỏi, lão lại tìm đến Shandia tộc gây phiền phức, giải thích trăm phần trăm là không tin rồi, giết cho lành

“Sau khi kết thúc việc này, ngươi có dự định gì không?” Moklane mỉm cười hỏi, lần này cô nàng sẽ trả lời như thế nào

“Cái đó…” Laki hơi lúng túng nói, xác thực sau này nàng vẫn chưa có bất kì mục tiêu nào. Lớn nhất của nàng từ trước đến giờ là cố gắng, nỗ lực trở nên mạnh hơn để có thể giành lại đất tổ, biết là rất khó nhưng nàng vẫn chưa hề từ bỏ.

Bây giờ cái mục tiêu nàng tiêu tốn cả đời cũng chưa chắc làm được lại bị một người đàn ông xa lạ làm dễ như trở bàn tay, cảm giác hơi lạ, không biết nên giải thích thế nào, đại loại là nể phục xen lẫn ghen tị.

“Bây giờ chuyện trong tộc ngươi coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, vậy sao không thử nghĩ cho bản thân mình xem, ngươi muốn gì thì làm cái đó” Moklane gợi ý nói, mỉm cười

“Sống chi bản thân mình sao, nếu là như vậy…” Laki thoạt đầu hơi do dự nhưng lập tức ngẩn đầu lên kiên định nói

“Ta thực sự muốn biết nhiều hơn về thế giơi này, vậy nên ….”

“Ồ, vậy nên ngươi sẽ làm thế nào, ngươi biết cách rời khỏi Skypiea để xuống Lam Hải sao?”

“Cái này…”

“Ngươi có tiền sao, không có tiền chết đói là chắc chắn”

“Cái đó...”

“Ngươi có đủ thực lực thám hiểm một minh sao”

Liên tiếp các câu hỏi làm Laki ngậm miệng, xác thực bây giờ muốn đi nàng cũng không biết bắt đầu từ đâu, trên mặt dần lộ vẻ thất vọng. Moklane

giả vờ nảy ra ý tưởng “A, cũng không phải là không có cách”

“Cách gì?” Laki hai con mắt sáng lên mong đợi nói

“Ngươi chỉ cần nhờ người Lam Hải lên đây đưa xuống dươi là được” Moklane hiến kế

“Đúng nha…. nhưng mà người từ dươi lên đây là từ khoảng trăm năm trước rồi, không thể…”

Đang nói Laki bừng tỉnh, nhớ ra rằng Moklane không phải người từ dưới lên sao, đúng vậy nha, chỉ là biết mở miệng như thế nào đây, nhân gia đã giúp đỡ bộ tộc bây giờ còn dày mặt xin giúp riêng trong khi chẳng có thứ gì trả phí.

“Ta có thể cho người theo cùng cuộc hành trình của ta, đổi lại…”Moklaen thần bí nói

Laki thần sắc căng thẳng, nếu là thứ gì quý hiếm mình không trả nổi thì xong rồi

“Ngươi… làm đầu bếp cho ta”

“Hả ???” Laki sững sờ rồi