“Thật sự không cần chúng tôi chuẩn bị gì sao?” Lão già thành thật nói, dù sao nhân gia là giúp mình, kẻ địch lại người đông, chính mình ngồi mát ăn bát vàng thật sự được sao
“Không cần thiết, ta sẽ kết thúc thật nhanh” Moklane lười biếng nói, lão thượng đế đó thì có bao cân lượng chứ, trong nguyên tác bị Enel hành thừa sống thiếu chết chạy như con chó không phải sao, một lũ ô hợp mà thôi.
“Mà sau khi xử lí ổn thoả cần người về báo để các ngươi chính thức chuyển đến nơi đấy, nên một trong các ngươi đi theo ta” Moklane ra lệnh nói
“Laki, ngươi đi với đại nhân” Lão tù trưởng chỉ rõ Laki, nàng là người dẫn đường Moklane lần đầu tiên, lần này đi theo cũng là hợp lí, nếu không để một người mới lỡ chọc giận đại nhân thì nguy
“Chúng ta xuất phát thôi” Nói rồi Moklane biến mất nguyên địa, Laki gật đầu với lão đầu rồi khởi động giày trượt đuổi theo
Đường phân cách________________
Moklane chạy băng băng trong khu rừng, điều chỉnh tốc độ vừa phải để người sau theo kịp, những nơi hắn qua như một cơn lốc quét lá, bụi, đầu mộc, hòn đá… bay tứ tán.
Không lâu sau, trước mặt hai người là bờ biển, nước biển trong veo, ánh mặt trời chiếu rọi làm ánh lên lánh tia sáng, thật là sảng khoái, trong khu rừng và ngôi làng đó không khí hơi ngột ngạt và khó chịu, hắn thích thoáng đãng và rộng rãi hơn.
Laki hơi thất thần, nàng không thường xuyên nhìn thấy những hình ảnh tự nhiên, mỗi lần tuần tra cũng chỉ trong phạm vi bán kính dưới 20km, phía ngoài thi thoảng mới kiểm tra một lần hơn nữa, hơn nữa nhiệm vụ này cũng không thuộc nhóm của nàng thành ra bình minh trên biển là một cái
gì đó xa lạ với nàng, dù sao cũng là một cô gái,thích những điều đẹp đẽ là hiển nhiên.
“Thấy thế nào, tốt hơn phía trong nhiều phải không” Moklane cười cợt nói, hắn cũng hiểu chỉ những này mới làm cho Laki hiếu kì hơn về thế giới bên ngoài.
“Đúng thật là mỹ lệ, tuy không muốn nói điều này nhưng có vẻ như bên ngoài tốt hơn trong làng nhiều” Laki nhận xét, ngôi làng sống hơn mười mấy năm, nói thế này cũng hơi cảm thấy gì đó, nhưng sự thật là như vậy mà
“Phía ngoài còn nhiều điều thú vị và hoành tráng hơn nữa, này chỉ là một phần nhỏ trong đấy mà thôi, thế giới này rộng lớn lắm” Moklane cảm khái nói, mặc dù lúc này hắn đã sở hữu sức mạnh vượt xa người thường nhưng thế giới này hay các thế giới khác vẫn huyền bí và rộng lớn, những điều hắn chưa biết, chưa nghe, chưa thấy khiến Moklane càng hứng thú và mong đợi trên chuyến hành trình của mình
“Lên thuyền thôi” Hắn vài ba bước nhảy lên sàn thuyền, Laki cũng theo sát phía sau, còn Rick cô nàng này lúc sớm đã lên thuyền trước rồi, cảm thấy không hài hoà với môi trường nơi đấy.
“Thẳng tiến thánh địa Skypiea” Moklane nói nhỏ, điều khiển con thuyền theo hướng kim chỉ dẫn.
“Ưm, xuất phát rồi sao” Rick bay đến bên cạnh Moklane, cầm một mẩu bánh quy nhỏ, ăn ngon lành
Laki trợn tròn mắt nhìn, kinh ngạc chỉ hướng Rick “Đấy là…”
Rick lạnh nhạt nói “Tinh linh”
“Tinh linh?” Laki không hiểu nói, cũng phải, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chủng tộc khác, chính xác là còn không biết ngoài các tộc hình dạng người thường ra còn có nhiều quái lạ sinh vật như này
“Trên thế giới này ngoài con người ra còn có nhiều chủng tộc khác nhau như người khổng lồ cao đến vài trăm mét, nhân ngư dưới đáy biển… thật ra ở Lam Hải, cư dân đảo trên trời cũng là một chủng tộc khác, người bình thường dưới đấy không có cánh và cũng là chủng tộc đông nhất.
Tinh linh là một chủng tộc quý hiếm trong số đó” Moklane giải thích, về vấn đề chủng tộc hắn không có thành kiến gì, như nhau cả, mà đừng xấu xí như Tứ Hoàng Big Mom là được.
“Thì ra là vậy” Laki ngạc nhiên rồi gật đầu, không ngờ trong mắt người Lam Hải nàng lại là một chủng tộc khác, vẫn còn nhiều tộc với hình dáng kì lạ nữa, điều này làm nàng càng hiếu kì, bất tri bất giác trong nội tâm nàng lại xuất hiện một ước muốn, nếu có thể nàng muốn đi đây đó khám phá những điều mới mẻ
Đường phân cách _____________________
“Phía trước chính là vùng đất thánh rồi” Laki hồi hộp nói đồng thời cũng hơi lo lắng, mặc dù Moklane đã thể hiện ra sức mạnh vô cùng cường đại nhưng tâm trí ảnh hưởng bởi các trận chiến thất bại của tộc và sự mạnh mẽ của kẻ xâm lấn qua lời kể lại làm nàng cảm giác không an tâm.
Hơn nữa người đơn lực bạc, bên kia lại là thế lực thống trị Skypiea từ thời khai thiên lập địa, nhân số vô kể, mới nhìn vào thấy chắc chắn là không ổn rồi.
Con thuyền chảy xuôi theo dòng sông sâu vào bên trong khu rừng. Nhìn cảnh vật hai mảnh rừng cây trái phải, tiếng chim líu ríu, hơi tĩnh mịch trông như là đoàn thám hiểm vùng đất mới vậy, rồi cá sấu, trăn nước gì trồi lên như trông phim ảnh. ( Tác: Nhảm quá!!)
“Cung điện chính” Moklane điều chỉnh máy chỉ dẫn hướng điện nơi lão đế đang ở, mũi tên trực hướng nhánh sông bẻ qua bên trái, hắn lái chiếc thuyền rẽ vào.
Đi được một đoạn ngắn, từ hai bên bờ xuất hiện hai nhóm mỗi bên khoảng trên chục người, chắc là lính canh khu vực này đây mà, mỗi người một bộ trường bào màu trắng, hai cánh nhỏ sau lưng, vũ khí có thương, kiếm, khiên… khá là đơn giản, hắn chỉ có hai từ để hình dung đám này ‘phế vật’, quá yếu, Laki nàng cũng đủ hạ hết chừng này người, hắn chán nản.
“Đứng lại, các ngươi là người nào?” Tên đội trưởng nhóm bên trái ra hiệu, mấy chục người mũi tên chỉ hướng đoàn thuyền Moklane
“Các ngươi mù sao, nàng là Shandia tộc nhân, ta được mời giúp giành lại vùng đất này, suy cho cùng ngay từ đầu nó không thuộc về các ngươi
“Shandia tộc, đáng ghét, các ngươi vẫn chưa từ bỏ sao” Tên này mặt mũi khó chịu nói, hắn cũng là một chiến binh kì cựu cũng từng tham gia qua
vài trận chiến với người Shandia, may mắn sống sót nên sau cuộc chiến được làm một tiểu đội trưởng có chút danh cọng,
tưởng rằng sẽ có cuộc sống nhàn nhã, bây giờ Shandia tấn công đồng nghĩa với việc hắn phải ra chiến trường hơn nữa là tốp đầu, ai bảo hắn là đội trưởng, nhiều khả năng mất mạng, thử hỏi hắn không tức làm sao được
“Hừ không cần sợ , chỉ là bọn chuột điếc không sợ súng, giết hoài không hết mà thôi, cọn vọng tưởng chiếm hữu vùng đất này, nó xứng đáng thuộc về bọn ta, nhược nhục cường thực, có trách thì trách các ngươi tại sao lại yếu đuối thế, trốn chui trốn nhủi hợp với các ngươi hơn đấy, ha ha ha” Tên cầm đầu bên phải lên tiếng nhục mạ, vẻ mặt khinh thường
“Các ngươi…” Laki tức đến run người, nói không ra lời
Thấy vậy Moklane tiến lên vỗ vai nàng, Laki giật mình tỉnh lại nhìn thấy nụ cười của hắn. Sắc mặt Moklane từ vui vẻ dần chuyển thành băng lãnh, hai con ngươi lạnh giá như đôi mắt tử thần nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh bên phải, khiến người ta không rét mà run,
hắn mở miệng nói “Vừa rồi ngươi mới nói kẻ mạnh thì có thể làm bất kì điều gì, người yếu thì chịu nhục là đương nhiên đúng không, ta đồng ý với quan điểm của ngươi….. có điều….. ngươi chọn sai đối tượng rồi”
Moklane biến mất tại chỗ xuất hiện sau lưng tên kia, trừ Rick ra ở đây tất cả đều không thấy được thần tốc di chuyển của Moklane, ‘ phập’, đột nhiên trong tay xuất hiện một thanh hắc huyết trường thương đâm xuyên ngực hắn, máu tươi bắn lên người đám đội viên đứng gần.
Hình ảnh cuối cùng tên tiểu đội trưởng thấy được là từ lồng ngực mình mọc ra một đầu sắc nhọn trường thương kèm theo tiên huyết chảy ‘ ọc ọc’, hắn trợn to hai mắt, máu tràn ra từ miệng, muốn nói gì đấy nhưng vẫn không thốt nên lời ôm hận mà chết.
Biến cố bất ngờ khiến cảnh vệ còn lại kinh hãi, đội trưởng bọn hắn bị giết dễ dàng như thế, lần này đá trúng thiết bảng rồi, cả đám hối hận, biết vậy đừng trêu chọc nhân gia.
Tên đội trưởng còn lại há hốc mồm, run lên tê cả da đầu, hắn cắn răng ra lệnh “Mọi người tất cả cùng lên, dù sao hắn cũng sẽ không bỏ qua người nào, hơn nữa chúng ta nhiều người hơn nhiều, số lượng bù chất lượng, ta không tin hắn mạnh đến mức có thể hạ gục tất cả một lúc, tên kia chắc do chủ quan thôi”
“Xông lên” Mấy chục cảnh vệ nâng vũ khí nhào về phía Moklane mà bổ, chặt, chém, đâm…. nhưng tất cả đều bị ngăn cản, thực chất Moklane chỉ đấu với khoảng 6-7 người một lần vây quanh mình, quá dễ dàng đối với hắn.
Thương trong tay Moklane quay cuồng chặn lại các đòn tấn công từ trái, phải, sau, trước lại cực kì nhẹ nhàng. Moklane chỉ là đang chơi đùa mà
thôi, hắn chỉ dùng một tay, tay còn lại đặt sau lưng, thở dài “ Haizzz, chỉ có vậy thôi sao, thật chán”.
Hắn xoay cây thương một vòng 360 độ đánh bọn lính canh bay ra ngoài, kẻ rớt xuống nước, bị chém ngang hông làm hai, người thì đụng vào cây cối, đầu đập vào tảng đá, trông phi thường thê thảm, máu nhuộm đỏ một mảnh dòng sông, mặt đất, cây cỏ… Một đòn duy nhất Moklane giết trọn vẹn mấy chục người.
“Đi tiếp thôi” Moklane bình thản nói, còn sau khi hắn giết hàng loạt người như vậy có cảm thấy gì, câu trả lời là không có gì, dù sao người nào trở thành cường giả không đạp núi thây chồng chất mà đi, nếu hắn thấy tội lỗi thì tốt nhất chết ngay từ đầu. Moklane nhảy vào boong thuyền, điều khiển chiếc thuyền tiến về phía trước