Chương 8: Tránh xa con trai tôi ra

Biệt thự Trần Gia

Đường Nhã Sương mở mí mắt lên một cách khó khăn , cảnh trí xung quanh tối om cho đến khi Tạ Kiều Tuyết cho người bật đèn , bây giờ đã hơn mười một giờ khuya , cô ta bị còng hai tay lại trong tư thế đang ngồi trên chiếc ghế .

Tạ Kiều Tuyết đến gần , cô ta đối mặt với bà là ánh mắt mang một chút sợ hãi , Tạ Kiều Tuyết nhếch nhếch khóe môi nâng cầm cô ta lên .

" Ta còn chưa làm gì cô đâu ."

Đường Nhã Sương nuốt miếng xuống , hai chân cô ta đang run rẩy , đôi môi mấp máy

" Bà , bà định làm gì tôi sao ? tôi đang mang thai , bà không thể đối xử như vậy với tôi ..." .

Tạ Kiều Tuyết ung dung trở về chiếc ghế ngồi của mình , chéo nguẩy hai chân , cười .

" Ta không ác độc đến nỗi phải lấy mạng một đứa bé nhưng mà ta có thể giết cô , ...BẤT KỲ LÚC NÀO " bốn chữ bất kỳ lúc nào được bà nhấn mạnh khiến cho Đường Nhã Sương cảm thấy ớn lạnh hết sóng lưng , cô ta đang ở thế bất lợi , đúng là ban đầu cô ta không nên chọc phải Tạ Kiều Tuyết.

" Tôi xin bà đừng làm hại đến tôi và đứa bé này , dù gì đi nữa nó cũng mang giọt máu của Trần Gia "  .

" giọt máu của Trần Gia ? cô nghĩ rằng bà già này ngu ngốc như vậy ư ? cô có thể lừa được thằng con trai ngu ngốc của tôi nhưng cô sẽ không bao giờ lừa được tôi đâu ?" .

Đường Nhã Sương chột dạ , cô ta là người biết rõ nhất đứa bé trong bụng không phải của Trần Tu Kiệt và cô ta cũng không nói cho ai biết bí mật này vì muốn Trần Gia đỗ vỏ hộ ? nhưng tại sao Tạ Kiều Tuyết có thể đoán ra mà khẳng định như vậy chứ ? đến cả cha ruột của đứa bé còn không biết chuyện này .

Cô ta dịu giọng .

" Bác à , sao con dám lừa bác chứ ! huống hồ Tu Kiệt cũng thừa nhận đó là con của anh ấy , chính anh ấy đã đem con về ....." cô ta chưa dứt hết câu , Tạ Kiều Tuyết liền quát .

" Xảo trá " , cơn giận trong lòng bà đang nảy lửa . Bà biết tật trăng hoa của con trai mình nhưng bà tuyệt đối không bao giờ tin tưởng được cô gái xảo trá quỷ quyệt này , bà đã hơn nửa đời người rồi , đắng cay ngọt bùi gì cũng đã nếm qua , cũng nhờ cách sống khôn ngoan của mình nên bà mới lọt vào mắt xanh của Trần Nghiêu Thành (cha Trần Tu Kiệt) nay chỉ là một tiểu hồ ly tinh chưa tu luyện thành công lại muốn qua mặt bà ? thật là ngây thơ .

" Còn muốn đem thằng con trai của ta ra làm lá chắn sao ? bà già này hôm nay sẽ cho cô tâm phục khẩu phục " .

Tạ Kiều Tuyết dùng tay ra hiệu , tên gia đinh liền hiểu ý cầm một phong bì to đến , hai tay cung kính trao tận tay cho bà , bà cầm phong bì dày sọc đó xé ra , bên trong là những tấm ảnh lúc Đường Nhã Sương còn làm việc trong quán bar đu đưa với bọn đàn ông , còn có tấm kinh khủng hơn là cô ta làm tình với tận hai ba người đàn ông trong khách sạn , đó là thời điểm trước khi cô ta (qua tay) Trần Tu Kiệt được chụp lại , hình ảnh chất lượng rõ nét .

" Sẽ ra sao khi ta gửi những tấm ảnh này qua cho thằng con ngu ngốc của ta thấy " , bà ném sấp ảnh đó vào mặt Đường Nhã Sương, tay cô ta đang bị còng nên không thể chạm vào, cô ta hận không thể dùng tay xé hết những tấm ảnh đồi bại này .

" Những tấm ảnh này ..ở đâu mà bà có được " cô ta trợn tròng mắt lên , hô hấp khó khăn mồ hôi chảy xuống nhễ nhại .

" Đi đêm có ngày có ngày gặp ma , cô có nghe qua câu này chưa ?" , những tấm ảnh này là do thuộc hạ của bà chụp lại , bà luôn theo dõi nhất cử nhất động của con trai mình , ngay cả việc gái gú của hắn , phụ nữ nào vừa dính đến hắn thì y như rằng bà sẽ moi móc tất cả thông tin về họ không ngoại lệ là việc theo dõi, chụp ảnh lén .

Bà ra lệnh cho người mở khóa cho cô ta , vừa được thả ra cô ta đã nhàu đến quỳ xuống ôm lấy chân bà , van xin .

" Tôi xin bà , đúng là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn nên đã lỡ chọc phải bà , tôi đã sáng mắt rồi xin bà hãy tha tội chết cho tôi " , lần đầu gặp Tạ Kiều Tuyết, cô ta cứ nghĩ bà chỉ là một bà già không khó đối phó nhưng hôm nay thì cô đã biết mình chọc phải một nhân vật không nên chọc rồi , cô ta chỉ muốn tìm cho mình một địa vị trong xã hội thôi .

" Đứng lên " bà bảo cô ta đứng lên vì thương xót đứa bé trong bụng , dù nó không phải máu mủ của mình nhưng cũng là một sinh linh vô tội . Cô ta không dám đứng lên , bà đành phải đỡ cô ta đứng lên . Bà cũng không muốn tổn hại đến cô ta .

" Bà , bà hãy tha cho tôi , đại ơn đại đức này tôi sẽ không bao giờ quên " .

" Muốn tôi tha cho cô cũng được nhưng cô và đứa bé trong bụng phải rời khỏi chỗ này , cách xa con trai tôi "

Cô ta gật đầu, trong tình huống hiện tại chỉ cần được sống cho dù bà bảo cô làm gì thì cô cũng làm .

" Vậy được thôi , tôi sẽ cho cô một số tiền ra nước ngoài sinh nở và điều tôi muốn là cô vĩnh viễn không được trở lại nơi này , không được phá hoại gia can của con dâu tôi , tránh xa con trai tôi ra ".

Hết chương 8