Chương 9: Loại được Đường Nhã Sương

Đường Nhã Sương gật đầu không còn gì để tiếc nuối.

" Tôi đồng ý "

Đêm hôm đó , Tạ Kiều Tuyết đã đặt vé máy bay để sáng ngày mai cho cô ta lên đường, sau khi giải quyết xong chuyện thì bà mới thở phào nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được một gánh nặng .

Trên đảo

Tối đó , hai người phải ngủ lại trong cái hang , Lệ Na lên cơn sốt cao , Trần Tu Kiệt nửa đành nửa không đành nhìn thấy cô nằm thoi thóp như vậy nên đã túc trực chăm sóc cho cô , điều kiện ở trên đảo hạn hẹp nên không còn lựa chọn nào khác hắn phải xé chiếc áo đắt tiền của mình để làm khăn chườm giảm nhiệt .

Lúc bị ốm , cô rất ngoan nằm tựa vào vai để hắn ôm chặt . Trần Tu Kiệt chưa bao nghĩ sẽ có ngày này , hắn sẽ nằm yên như vậy để cô tựa vào , khi cô ngủ say giấc rồi thì mắt của hắn cũng mở không lên nữa , hai người họ chìm đắm vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên họ nằm cạnh nhau và tiếp xúc da thịt như vậy .

Sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng . Cô gái với khuôn mặt xinh đẹp như tượng tạt mới khẽ nheo mày , đêm hôm qua cô đột nhiên trở sốt đầu óc không tỉnh táo nhưng cô biết được là ai đã chăm sóc cho mình , bây giờ cô đã hoàn toàn khỏe khoắn và tỉnh táo mới phát hiện tư thế ngủ của hai người đúng là không bình thường tí nào .

Hắn đang ôm chặt lấy cô như cái gối ôm , khuôn mặt khi ngủ vẫn không thể vơi đi vẻ đẹp trai đó , cô đỏ mặt , nhẹ nhàng thoát khỏi cơ thể nam nhân to lớn của hắn , hắn không hề biết vì còn ngủ rất say khi cô đã hoàn toàn tách ra thì hắn liền chép miệng và xoay qua bên khác ngủ tiếp . Không thể trách hắn ngủ li bì như vậy vì tối qua đã chăm sóc cho mình ! cô đi ngoài hít thở không khí trong lành.

Cô vừa đi vừa suy nghĩ, nghĩ mãi cũng không ra sao hắn lại chịu thức cả đêm chăm sóc mình trong khi hắn có thể mặc kệ cô ? không phải hắn luôn căm ghét cô hay sao ? Bận suy nghĩ vẩn vơ cô mới phát hiện ra mình đi đến một cây táo , cô mừng rỡ vì mình khỏi phải cất công tìm đồ ăn sáng đâu xa , cái bụng của cô đã đói meo rồi .

Cây táo khá là cao , nếu muốn hái được quả táo trên cành chỉ có cách là trèo lên hái ? nhưng cái chân cô đang bị thương và bản thân cô cũng không muốn đánh thức Trần Tu Kiệt. Nhìn xuống cái chân của mình đã được hắn băng bó rất kĩ vào đêm qua , bây giờ cũng bớt đau hơn rồi ? mình trèo lên cây để hái chắc không sao đâu nhỉ ?.

Sau khi đấu tranh tư tưởng với bản thân xong cô bám chặt vào một đoạn dây leo trên cây táo và từ từ trường thân hình mình lên ,

Trần Tu Kiệt ở trong hang cũng vừa thức dậy không nhìn thấy cô đâu hắn đã vội đi tìm , trong lòng vẫn là lo lắng nhưng miệng vẫn còn lẩm nhẩm vài câu , nữ nhân ngốc lại đi đâu nữa rồi ? không làm người khác lo lắng cô ta không chịu được sao ? Trong một khoảng thời gian ngắn hắn đã tìm thấy cô trong bộ dạng không thể nào khó coi hơn .

Cô ta có phải phụ nữ hay không ? có người phụ nữ trèo cây nghịch dại như cô ta , bản thân còn đang bị thương mà còn tính chơi trò leo trèo, bộ cô ta nghĩ mình là người rừng à ? không nghĩ gì nhiều hắn vội kéo cô xuống, cô còn một chút nữa thôi là đã với tới được quả táo rồi thì lại bị hắn kéo xuống, cô chưa kịp mắng hắn một trận thì bản thân mình bị tên gia hỏa đó mắng lại .

" Có biết nguy hiểm không hả ? nếu tôi mà không đến kịp thời cô có biết hậu quả sẽ ra sao không ?"  , hắn quát mắng

" Trần đại thiếu gia , sáng nay tôi nhớ không lầm thì mình chẳng chọc giận tới anh , vì cái gì lại xen vào chuyện tốt của tôi ! xém chút nữa tôi đã hái được quả táo đó rồi " , cô cũng chẳng chịu nhượng bộ .

" Lỡ như cô té xuống thì tính sao ?" .

" Tôi có té xuống cũng là chuyện của tôi , bình thường chẳng phải anh rất ghét tôi hay sao ?quan tâm đến tôi làm gì ?....bộ " ...cô dựa sát vào hắn " anh thích tôi hả ?" .

Câu nói cô vừa buông xuống làm hắn đỏ mặt , hiện tại phải cứng họng , Trần Tu Kiệt mày điên rồi ? sao tự nhiên hôm nay lại quan tâm đến nữ nhân ngang bướng này làm gì chứ ?.

Từ khi ở cạnh cô trên hòn đảo này , hắn có cảm giác dường như khoảng cách của hai người đã dần thu hẹp lại và bản thân mình lại muốn quan tâm đến cô nhiều hơn, muốn biết rõ thêm về cô hơn ? Hắn cũng chả hiểu nổi cảm xúc hiện tại của mình là gì . Nhưng hắn biết việc bây giờ cần làm là phải tìm cách ra khỏi khu rừng này , hắn không một lời bèn bế cô trên tay cho dù cô có vùng vẫy như thế nào cũng đều cô dụng .

" Anh muốn làm gì tôi ? ".

" Tôi muốn tìm cách ra khỏi khu rừng này , chẳng lẽ cô muốn cả đời ở lại đây ?".

" Anh...anh có thể thả tôi xuống không ? tôi có thể tự đi " .

" Cô nên cảm thấy biết ơn vì được tôi bế đi , không phải lúc nào tôi cũng sẽ tốt với cô như bây giờ đâu " , đó chỉ là câu nói nhất thời của hắn để che đậy việc bản thân mình muốn bế cô như vậy, tuy rằng lúc trước hắn có vô số phụ nữ nhưng hắn chưa bao giờ bế một người phụ nữ nào ngoài Lâm Lệ Na cô .

Cô không nói gì cả , chỉ là trong mắt hiện lên một tia mất mát . Có lẽ khi rời khỏi hòn đảo này thì Trần Tu Kiệt sẽ không bao giờ như lúc này nữa , sẽ quan tâm cô , chăm sóc cô và gần gũi với cô , hắn sẽ như trước, là một tên thiếu gia kiêu ngạo khinh thường cô , căm ghét cô , làm tổn thương cảm xúc của cô . Hắn sẽ ôm ấp , yêu chiều những người phụ nữ khác như cách hắn làm với cô hiện tại.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó cô đã thấy buồn bực trong lòng.

Hết chương 9