∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽
Màn đêm buông xuống , xung quanh khu rừng tối âm u , ánh trăng trên trời chiếu rọi xuống những bóng cây . Lâm Lệ Na càng đi sâu vào trong , tâm trí sợ hãi .
Cô vốn sợ bóng tối và đặc biệt khi ở một mình , nó làm cô nhớ lại cơn ám ảnh mười năm về trước trong khách sạn cô đã bị một người đàn ông lạ mặt cưỡng bức , lúc ấy cô hai mươi tư tuổi . Từ cái đêm hôm đó cô bắt đầu sợ bóng tối , mỗi khi ngủ cô đều phải bật đèn ngủ mới an tâm .
Đi thêm vài bước cô đã bị vấp té , vết thương xước qua một hòn đá sắt nhọn , một đường máu đỏ tươi chảy xuống . Tuy rằng cô rất đau và sợ nhưng cô vẫn cố gắng gượng dậy tìm đường về bờ biển , nếu bây giờ có Trần Tu Kiệt thì có lẽ cô sẽ đỡ sợ hơn một chút .
Về phần Trần Tu Kiệt cũng vội chạy vào rừng tìm cô , hắn vừa đi vừa gọi to tên cô ,
" Lâm Lệ Na, Lâm Lệ Na cô có nghe thấy tiếng tôi không ?"
Không nghe bất kì tiếng động nào vọng lại ngoài tiếng vẫy cánh của lũ quạ hắn tức giận dùng chân đá vào phững phiến đá dưới chân , Lâm Lệ Na nữ nhân chết tiệt, bỗng hắn cảm thấy dưới chân mình có gì đó ướt ướt hắn nhìn xuống sờ vào phiến đá rồi đưa lên mũi ngửi .
Là mùi máu ! Nhưng chân của mình không bị thương ? Chắc chắn đây là của Lệ Na , cô ta bị thương rồi sao ?
Đến đây thôi đã làm hắn sốt ruột , hắn lần theo những vết máu trên mặt đất và tiếp tục đi sâu vào trong , Lâm Lệ Na cô tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện gì !
Lệ Na đi một hồi đã thấm mệt cô bắt đầu ngồi xuống ở một góc cây cổ thụ , xung quanh nơi đây không có nước để cô khử trùng vết thương, thật xui xẻo, cô thở than . Trời thì lạnh mà quần áo trên người cô thì mỏng tang , cô co rúm hai chân lại ....
∽∽∽
Một lúc sau
" Lâm Lệ Na "
Tiếng nói của người đàn ông phía sau vọng lại khiến cô mừng rỡ bao nhiêu sợ hãi liền tan biến , không hiểu vì sao cô lại cảm thấy rất an toàn, hai chân cô tê tái không thể đứng lên được.
" Anh định làm gì ?"
Trần Tu Kiệt hạ mình xuống
" Đương nhiên là cõng cô rồi , cô xem chân cô như vậy làm sao mà đi được đây "
" Gì ? Tôi có nghe lầm không vậy ?"
" Tôi chẳng qua chỉ muốn trả ơn cho cô vì đã giúp tôi lúc sáng thôi , Trần Tu Kiệt này không muốn mắc nợ ai ?"
Cô đành lên lưng cho hắn cõng , mà bây giờ cả hai đều không biết tìm lối ra , may mắn thay họ tìm ra một hang động hắn đặt cô ngồi rồi lấy vài khúc cây xung quanh . Hắn thấy người ta lấy hai phiến đá ma sát vào nhau để tạo ra lửa , hắn cũng bắt chước làm theo nhưng không được, một lúc sau hắn tức quá nên quăng luôn hai phiến đá .
Lệ Na không nhịn được cười, lộ ra một tia trào phúng
" Đại thiếu gia như anh ngoài tiêu tiền rồi ong bướm ra chẳng làm được gì ra hồn cả " .
Hắn không nói gì chỉ tức giận xoay mặt qua bên khác , cô lấy hai que củi nhỏ cạ sát vào nhau khoảng hai phút sau một ngọn lửa hồng nhỏ hiện liên , hắn không nói gì cho đến khi thấy cô đau đớn ôm bàn chân lên coi vết thương.
" Cô chưa khử trùng vết thương sao ?"
" Ở đây không có nước để rửa vết thương, tôi cũng chẳng biết phải làm sao !"
" Để tôi đi tìm nước và thức ăn " hắn vừa đứng lên chuẩn bị đi thì cô níu tay hắn lại , cô đỏ mặt
" Anh đi nhớ về sớm , tôi sợ lắm "
Thì ra cô còn một mặt đáng yêu như vậy
Cử chỉ đó của cô đáng yêu chết đi được, Hắn không thể không thừa nhận mình có chút xiêu lòng, hắn dùng hai tay sờ vào đôi má của cô ánh mắt đột nhiên dịu dàng hơn hẳn, đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy một mặt ôn nhu đó của hắn và ngược lại hắn cũng lần đầu thấy cô đáng yêu như vậy.
" Tôi sẽ về sớm thôi "
" Vâng " cô cười
Hắn chạy ra ngoài thật nhanh để không để cô phát hiện ra , trái tim của hắn đập rộn ràng hơn ngày thường, chết tiệt? sao hắn có thể động lòng với cô chứ ? không thể nào, người mà Trần Tu Kiệt này yêu chỉ có Đường Nhã Sương .
Cô ngồi trong hang , tim của cô đập chậm từng nhịp . Thình thịch, thình thịch, vốn dĩ biết hoàn cảnh của mình không cho phép cô rung động, vốn dĩ biết người đàn ông đó không nên yêu nhưng mà trái tim của cô lại có chút rung động, thì ra Trần Tu Kiệt cũng có thể ôn nhu như vậy.
Hết chương 7