Chương 5: Chương 5

Sáng hôm sau.

Toàn bộ thành viên của Đội PCCC Sơn Hả và Trung tâm cứu hộ số 2 thành phố Hòa Khánh bị đánh thức bởi những tiếng sấm chớp đùng đùng ngay trên trời. Mưa bắt đầu rơi như trút nước, mưa thì ngày càng nặng hạt, chẳng mấy chốc một màu trắng xóa đã bao trùm lên khu vực đóng quân của cả đội.

“Đội trưởng Long, không hay rồi. Chúng tôi cần đội PCCC các anh hỗ trợ.”

Đội trưởng Bùi Long bị tiếng sấm chớp và tiếng khóc của Bảo Vy làm cho tỉnh giấc, mặt thì vẫn còn đang ngái ngủ thì từ bên ngoài lều, bác sĩ Trường hối hả chạy vào bên trong và đưa cho anh bộ đàm trên tay của mình.

“Bác sĩ Trường, có chuyện gì mà anh lại hớt hải như vậy?”

“Đội trưởng Long, xe chở bác sĩ của bệnh viện Sơn Hải đang bị mắc kẹt trong đường hầm số 4, các bác sĩ cần sự cứu hộ của các anh, trời đang mưa to như vậy, tôi sợ chẳng mấy chốc đường hầm ấy sẽ ngập mất.”

Sáng sớm, sau khi trời bắt đầu đổ mưa, bác sĩ Trường từ bộ đàm của mình đã nhận được tín hiệu cầu cứu từ xe chở bác sĩ trong nhiệm vụ lần này đang mắc kẹt ở đường hầm số 4 dẫn vào khu tập kết. Tình hình càng trở nên trầm trọng hơn khi một phần đường hầm đã bị sập, lượng xe đang mắc kẹt bên trong không phải là ít càng khiến cho bác sĩ Trường càng thêm phần lo lắng.

“Lão Ngô, tập trung đội 1 và 2 đi cùng tôi. Còn Bảo Vy, tôi nhờ anh chăm sóc nhé.”

Nhận được thông tin cầu cứu từ bác sĩ Trường và các y bác sĩ, Bùi Long nhanh chóng lấy bộ đàm, liên lạc với những thành viên khác, nhanh chóng tập trung ra xe cứu hỏa và tiến về đường hầm số 4 để cứu người trước khi nước mưa bắt đầu thấm vào bên trong đường hầm.

“Alo, alo. Đội PCCC Sơn Hải thuộc thành phố Sơn Hải, yêu cầu chi viện. Đường hầm số 4 đang có người mắc kẹt, chúng tôi đang tiến đến đường hầm, mong nhận được chi viện.”

“Đội Lâm Giang sẵn sàng chi viện, chúng tôi sẽ có mặt ở đường hầm số 4 ngay.”

Từ đầu dây bên kia của bộ đàm, Trần Mạnh sau khi nhận được thông tin từ Bùi Long liền lập tức trả lời. Anh nhanh chóng tập hợp đội của mình và lên xe cứu hỏa, tức tốc đến đường hầm để chi viện cho đội Sơn Hải.

Vừa đến trước cửa đường hầm số 4, tình hình bên trong hầm hiện tại chắc chắn sẽ khiến cho việc cứu hộ của cả đội gặp nhiều khó khăn hơn tưởng tượng nhiều khi mà bây giờ mực nước trong hầm đã cao lên tới đầu gối, còn con đường dẫn đến vị trí chiếc xe chở bác sĩ của bệnh viện Sơn Hải đang bị kẹt bởi một hàng dài xe oto gặp nạn.

“Lão Ngô, Trần Dũng, hai cậu dẫn hai đội mở đường, nhanh chóng cứu người bị hại trước khi mực nước tiếp tục dâng lên.”

Mưa lúc nãy vẫn chưa có dấu hiệu là sẽ tạnh trong thời gian ngắn sắp tới, nên việc nhanh chóng cứu người trước khi mực nước dâng lên là việc mà đội Sơn Hải bắt buộc phải thực hiện một cách nhanh chóng.

Lúc này, đội Lâm Giang cũng đã xuất hiện ở trước cửa đường hầm, những chiếc xe cứu hỏa của hai đội bắt đầu hút nước ra khỏi đường hầm, nhưng cũng chẳng có tác dụng mấy khi cứ hút nước ra thì nước mưa lại tiếp tục tràn vào bên trong đường hầm.

“Lão Ngô, cậu cùng với một số anh em sang đầu bên kia của đường hầm, dùng bao cát để chặn không cho nước vào nữa. Chúng tôi sẽ tranh thủ cứu những người mắc kẹt ra.”

Lão Ngô theo sự chỉ huy của Bùi Long, dẫn theo một vài anh em vòng qua đầu bên kia của đường hầm, dùng bao cát để lấp đường vào của dòng nước. Còn bên trong này, con đường dẫn đến chiếc xe chở bác sĩ cũng đã dần dần được khai thông.

Các nạn nhân trong những chiếc xe oto được đưa ra ngoài một cách nhanh chóng, và được Trung tâm cứu hộ số 2 sơ cứu, con đường cũng đã khai thông. Bùi Long và Trần Mạnh cuối cùng cũng đã tiếp cận được chiếc xe chở bác sĩ của bệnh viện Sơn Hải.

Chiếc xe bị nước tràn vào đã gần nửa xe nên hệ thống cửa tự động đã bị hư hỏng nên chỉ có việc phá cửa thì cả hai mới có thể đưa các nạn nhân ra ngoài mà thôi. Bên trong ước chừng khoảng hơn 20 y bác sĩ cùng hành lí của họ, đa phần là tư trang cá nhân nên sẽ mất không ít thời gian để di chuyển mọi người ra ngoài.

“Trần Dũng, triển khai thuyền cứu sinh vào đây.” Bùi Long nói vào bộ đàm.

Nước mưa bắt đầu ngấm vào trần của đường hầm, nước bắt đầu trút xuống đầu Bùi Long và Trần Mạnh, hai người đang khẩn trương phá tấm cửa xe để cứu người ra ngoài. Và sau lớp kính mờ mờ ảo ảo kia, những gương mặt sỡ hãi dần dần được hiện ra trước mắt của cả hai.

“Chúng tôi là đội PCCC thành phố Sơn Hải, tôi là Bùi Long, đội trưởng đôi Sơn Hải, còn đây là Trần Mạnh, đội trưởng đội Lâm Giang. Mọi người có ai bị thương không?”

Tất cả đều ra hiệu cho cả hai biết rằng tất cả đều an toàn, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm và vui mừng khi nhìn thấy cánh cửa xe được mở ra và có người đến để giải cứu mình trước khi nước mưa tràn ngày một dâng cao bên trong xe.

Và lúc này, thuyền cứu sinh của đội Sơn Hải đã được đưa đến, từng người từng người được Bùi Long và Trần Mạnh đưa ra khỏi xe một cách an toàn và nhanh chóng. Chuyến tàu đẩu tiên đưa hơn phân nửa số người bị nạn từ từ rời khỏi hiện trường.

Bên phía đầu bên kia của đường hầm, lão Ngô cũng đang tích cực ngăn nước tiếp tục tràn vào bên trong đường hầm, cùng với đó một lượng nước đáng kể cũng được bơm ra ngoài bằng những chiếc xe cứu hỏa nên tình hình bên trong đường hầm lúc này cơ bản đã được khống chế.

Nhưng lúc này, bất ngờ đã xảy ra, một dư chấn của trận động đất thành phố Hòa Khánh xảy ra làm cho toàn bộ đường hầm rung chuyển. Đường hầm vốn dĩ đã không được chắc nay còn đứng trước nguy cơ đổ sập vì dư chấn này.

“Tất cả mọi người báo cáo tình hình.” - sau khi dư chấn kết thúc, toàn đội nhanh chóng lấy lại tinh thần và sự bình tĩnh, tiếp tục thông tin cho nhau biết về tình hình.

“Thuyền cứu sinh vừa đưa số người bị nạn đầu tiên ra khỏi đường hầm, đang quay trở lại vào bên trong, báo cáo hết.”

Trần Dũng vừa bàn giao số y bác sĩ đầu tiên cho Trung tâm cứu hộ số 2 xong liền lập tức báo cáo và tiếp tục cùng với anh em vào bên trong để tiếp tục giải cứu số người bị nạn còn lại.

“Bên này không sao, mọi thứ đang được tiếp tục, nước không còn tràn vào bên trong nữa.” - lão Ngô từ bên kia đường hầm báo cáo.

Tất cả đều bình an sau trận dư chấn vừa rồi, số lượng y bác sĩ bên trong cũng không có ai bị thương. Nhưng điều đang chờ đợi họ, không phải là những điều đó mà là trần đường hầm đang xuất hiện những vết rạn nứt mà cả Bùi Long và Trần Dũng đều không phát hiện ra.

Thuyền cứu sinh vừa đến nơi, những người cuối cùng cũng đã lên thuyền một cách an toàn và rời đi. Khi thuyền đã hết chỗ nhưng trên xe vẫn còn 1 bác sĩ và 1 y tá vẫn chưa thể lên thuyền được nên Bùi Long và Trần Mạnh sẽ đưa họ ra cùng với thuyền cứu sinh.

Bùi Long kiểm tra một lượt bên trong chiếc xe để chắc chắn rằng không ai bị bỏ lại sau khi đội PCCC rời đi. Bây giờ trên xe chỉ còn một vài đồ dùng cá nhân của các y bác sĩ và sẽ được thu hồi sau khi tình hình ở đây được kiểm soát.

“Rầm.”

Tiếng động phát ra từ bên trên nóc của chiếc xe. Tiếng va chạm khiến cho một phần nóc chiếc xe bị biến dạng và chiếc xe cũng bị rung chuyển sau cú va chạm đó. Nhận thấy bên trong xe không còn an toàn, Bùi Long cõng trên vai cô bác sĩ kia rồi từ từ rời khỏi xe.

Và lúc này, anh mới nhận thấy được tình hình bên ngoài thực sự đang xảy ra chuyện gì sau trận dư chấn vừa rồi. Trên trần đường hầm, xuất hiện hàng loạt vết nứt, những mảng bê tông, lớn có nhỏ có bắt đầu rơi xuống như mưa.

“Mau mau, mau rời khỏi đây.” - Bùi Long hét lớn về phía thuyền cứu sinh và Trần Mạnh đang đi trước.

Bùi Long hạ chiếc kính mũ bảo hiểm của mình xuống, lấy tay lau những vệt nước trên đó và với anh mắt nghiêm nghị, lạnh lùng, Bùi Long nhìn về phía cửa đường hầm rồi hét lớn như muốn dồn hết sự quyết tâm, sức lực cho lần nước rút này.

“Cô bám chắc vào người tôi.” - Bùi Long nhỏ nhẻ với cô bác sĩ đang được anh cõng trên vai.

Cô bác sĩ ấy khẽ gật đầu, choàng tay ôm lấy cổ Bùi Long, tựa đầu vào lưng anh, cả hai sẵn sàng đương đầu với đoạn đường dài phía trước. Nhưng vào lúc này, cô bác sĩ ấy thỏ thẻ vào tai của Bùi Long.

“Bùi Long, đã lâu không gặp, gặp anh ở bên kia đường hầm.”

Nói xong, cô gục đầu lên vai Bùi Long, vòng tay càng lúc càng siết chặt lấy cổ của anh và thiếp đi. Thực sự cô gái này là ai? Cái ôm ấy không hẳn là cái ôm của sự tin tưởng giữa người gặp nạn và chiến sĩ cứu hộ nữa mà dường như nó mang nhiều hàm ý hơn nữa.