Chương 6: Chương 6

Bên trong đường hầm lúc này, trên đầu Bùi Long lúc này, những vết nứt bắt đầu xuất hiện bên trên đường hầm. Nước mưa càng lúc càng thẩm thấu vào bên trong đường hầm thông qua những vết nứt ấy càng nhiều khiến cho mỗi bước di chuyển của Bùi Long càng thêm phần khó khăn.

“Dũng, cậu nhanh đưa thuyền cứu sinh quay lại. Nước đang bắt đầu tràn vào bên trong ngày một nhiều hơn kìa.” - Dạ Lam sau khi tiếp nhận những y bác sĩ của đợt cuối cùng lên tiếng.

Hai anh em Trần Mạnh và Trần Dũng nhìn thấy nước đang bắt đầu tràn vào bên trong đường hầm càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc đã ngập nửa đường hầm, họ liền nhanh chóng dùng thuyền cứu sinh quay trở lại vào bên trong đường hầm để giải cứu Bùi Long và cô bác sĩ kia.

Nhưng tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn khi mà phía bên lão Ngô, khi mà lúc này lượng nước mưa đổ xuống thành phố Hòa Khánh mỗi lúc một nhiều hơn và “tấm lá chắn” cuối cùng mà họ đã tạo ra cũng không thể nào đứng vững thêm được nữa.

“Lão Ngô, mau chóng tốc lực bơm nước ra, tôi với Trần Dũng đang quay trở lại vị trí của Bùi Long.”

Lúc này Trần Mạnh nghe từ bên trên đường hầm tiếng nước chảy càng lúc càng dữ dội hơn nữa, nếu như anh không nhanh lên thì không sớm thì muộn, đường hầm số 4 sẽ sập và chôn vùi tất cả ở bên dưới.

“Bùi Long, Bùi Long, cậu ở đâu?”

Vào bên trong đường hầm một đoạn, nước mưa đã biến nơi đây thành biển nước đúng nghĩa, Trần Mạnh dùng đèn pin soi vào bên trong cũng chẳng thể nào thấy được phía trước mình đang có gì ngăn cản hay không. Thuyền cứu sinh cứ thế mà vừa lần mò vừa di chuyển vào bên trong.

“Tôi ở đây, tôi ở đây.”

Vào tới giữa đường hầm, tiếng gọi của Bùi Long vang lên. Theo hướng của tiếng gọi, Bùi Long đang từ từ bơi ra một cách khó khăn, đằng sau anh kéo theo cô bác sĩ kia đang nằm bên trên tấm ván trượt mà anh nhặt được từ một chiếc xe đang mắc kẹt bên trong đường hầm.

“Cô bác sĩ này bị làm sao vậy?”

“Chắc là bị hoảng sợ nên ngất xỉu. Không còn thời gian nữa, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi.”

Vừa nhìn thấy thuyền cứu sinh, Bùi Long nhanh chóng đưa người lên thuyền rồi nhanh chóng rời đi, khi mà giờ đây nước đang mỗi lúc một dâng lên cao hơn nữa và điều kinh khủng hơn là lượng nước từ phía lão Ngô đang tràn qua đây với tốc độ như một cơn sóng thần.

Nhưng vào thời khắc ngỡ như tất cả đều sẽ bị kẹt ở bên trong đường hầm thì đằng sau lưng họ, một tiếng nổ lớn vang lên, đoạn đường hầm mà họ vừa đi qua bỗng nhiên sập xuống tạo thành một bức tường bằng bê tông, bức tường ấy sẽ là “tấm lá chắn cuối cùng” ngăn chặn đường đi của dòng nước dữ kia, cho tất cả thêm thời gian để thoát khỏi đường hầm.

Lão Ngô vẫn đang tích cực bơm nước mưa ra khỏi đường hầm, giúp cho đường đi cũng đỡ đi phần nào khó khăn nhưng chỉ trong giây lát mà thôi trước khi bức tường bê tông kia bị phá vỡ bởi dòng nước.

Nhưng thật sự may mắn khi những tiếng động lớn bên trong đường hầm vang lên khi nó sập xuống, thuyền cứu sinh cũng đã về đích một cách an toàn trước sự vui mừng của tất cả mọi người và những cái thở phào nhẹ nhõm.

“Bùi Long, anh có làm sao không? Để tôi kiểm tra qua cho anh.”

Cô bác sĩ kia vừa được nhân viên của Trung tâm cứu hộ số 2 tiếp nhận, kiểm tra và an toàn lên xe để trở về khu an toàn của đội Sơn Hải thì Dạ Lam đã nhìn thấy bên hông của Bùi Long xuất hiện một vệt máu, thấm vào bộ đồ cứu hộ của anh.

“Tôi không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Lát nữa tôi sẽ bảo lão Ngô sát trùng rồi băng bó vết thương lại. Cô yên tâm.”

Vết thương đó của Bùi Long xuất hiện lúc anh đang cố gắng kéo cô bác sĩ ra khỏi vùng nước nguy hiểm khi mà hai bên đường xuất hiện nhiều chướng ngại vật do xe cộ mắc kẹt hai bên đường chồng chéo lên nhau tạo ra.

“Tuy là vết thương ngoài da nhưng anh đã ngâm trong nước lâu như vậy, nếu không sát trùng kịp thời sẽ không ổn chút nào đâu. Nghe lời tôi đi, để tôi sát trùng cho anh.”

Bùi Long càng né tránh sự giúp đỡ của Dạ Lam bao nhiêu thì cô lại cương quyết bấy nhiêu khiến cho anh không thể nào không để cho kiểm tra vết thương được. Anh tựa lưng vào cabin xe cứu hỏa, cô nhẹ nhàng cởi chiếc áo cứu hộ bên ngoài của anh ra trước sự chứng kiến của rất nhiều người có mặt ở đó.

Kể cả cô bác sĩ vừa được Bùi Long cứu ra lúc nãy, cũng đang chăm chú nhìn về phía anh với một chút lo lắng, sự ghen tị và cả sự tức giận. Chiếc áo ba lỗ lót bên trong cũng được vén lên thì ánh mắt tức giận, ghen tị đó đều hoàn toàn biến thành sự lo lắng vì những gì cô được chứng kiến bên trong chiếc áo cứu hộ của Bùi Long.

Khắp người anh chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, mà với một bác sĩ như cô cũng dễ dàng nhận ra được là có cả mới, cả cũ, có những vết thương do va quệt, cũng có những vết thương do dao và thậm chí cả súng gây ra.

Nhưng vết sẹo mà cô chú ý nhất lại chính vết sẹo nằm ở bên phải của Bùi Long, ngay gần vị trí gan của con người. Vết sẹo khá to, và cũng đã lành lại được nhiều năm. Ánh mắt của cô bác sĩ ấy bỗng chốc lo lắng hơn nữa khi nhìn về phía Bùi Long.

Chiếc xe của Trung tâm cứu hộ số 2 đưa các bác sĩ rời khỏi hiện trường để đến Khu an toàn, nhưng ánh mắt của cô bác sĩ vẫn hướng về phía chiếc xe cứu hỏa, nơi Bùi Long đang cố nhịn đau để Dạ Lam sát trùng vết thương cho anh.

Đêm hôm ấy, đêm đầu tiên mà toàn bộ lực lượng cứu hộ của thành phố Sơn Hải trong lần cứu hộ thành phố Hòa Khánh lần này tập hợp đầy đủ lực lượng. Hai đội cứu hỏa ưu tú nhất của thành phố Sơn Hải là đội Sơn Hải và Lâm Giang, kết hợp cùng với các y bác sĩ của bệnh viện Sơn Hải cùng với đó là sự hỗ trợ của Trung tâm cứu hộ số 2 thành phố Hòa Khánh sẽ bắt đầu chiến dịch nhiều ngày tại đây để cứu hộ và mở đường cho các chuyến xe cứu trợ tiến vào bên trong trung tâm thành phố.

Hơn ai hết, Bùi Long hiểu rõ chiến dịch lần này của mình không chỉ là cứu hộ tất cả mọi người đang mắc kẹt trong đống đổ nát sau trận động đất ấy nữa mà là phải đối mặt với nguy cơ xảy ra sự cố đến từ “quả bom nổ chậm” mang tên Trung tâm điều phối xăng dầu đang lửng lơ trên đầu kia.

“Tất cả mọi người hôm nay đã có một ngày vất vả, tất cả hãy mau nghỉ sớm. Ngày mai chúng ta sẽ thực hiện cứu hộ theo như kế hoạch đã đề ra.”

Trời cũng đã tối, cái lạnh cũng đã dần dần kéo tới khiến cho ai nấy đều co ro lại vì lạnh mặc cho phía trước họ đóm lửa vẫn đang sưởi ấm cho tất cả mọi người. Ai nấy cũng đều muốn nán lại lâu hơn ở đây để cùng nói chuyện, tâm sự một cách vui vẻ sau những gì đã trải qua vào buổi sáng nay nhưng họ hiểu rằng phía trước còn nhiều thử thách và khó khăn nên không thể nào thức khuya được lâu hơn nữa.

Sơn Hải và Lâm Giang là hai đội đầu tiên đứng dậy, theo lệnh của Bùi Long và Lâm Giang vào lều của mình để nghỉ ngơi còn đội Lâm Giang thì về lại vị trí của mình ngay trong đêm để sẵn sàng cho kế hoạch vào ngày mai. Và như thường lệ, trong lúc chờ bệnh viện Sơn Hải bên phía mình ổn định xong thì Lâm Giang bồng Bảo Vy trên tay trong lúc hai bố con Bùi Long tranh thủ đi dạo trước khi đi ngủ.

“Này, cô bé đó là ai vậy? Nhìn không giống như người bị nạn, nhìn đội trưởng Trần thân thiết như vậy, chắc là con gái của anh ta nhỉ?”

Lời thì thầm, xì xào bắt đầu xuất hiện bên trong các y bác sĩ thành phố Sơn Hải vẫn còn nán lại quanh nhóm lửa. Tất nhiên trông thấy sự thân thiết ấy giữa Trần Mạnh và Bảo Vy ai cũng thấy họ giống như hai bố con vậy.

Nếu đúng như những gì họ suy nghĩ thì thật sự rất tiếc vì Trần Mạnh vừa có sự đẹp trai, lại vừa có sự lạnh lùng nhưng cũng rất ấm áp. anh dường như cũng đã để lại bên trong những cô y tá bác sĩ ấy sự si mê và cũng là sự hụt hẫng khi nhìn thấy anh đang bồng bé Bảo Vy và hai người lại thân thiết với nhau như vậy.

“Nếu đúng là vậy thì tiếc quá.”

“Đội trường Trần phong độ như vậy lại còn đẹp trai nữa.” - ai nấy đều tỏ vẻ tiếc nuối khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

“Có gì đâu mà các cô tiếc, nếu thích cậu ấy thì cứ theo đuổi đi. Cô bé ấy tên Bảo Vy, tất nhiên là không phải con gái của đội trưởng Trần rồi,”

Lúc này, tiếng xì xào trở nên lớn hơn, sự tiếc nuối ấy không còn nữa. nhường chỗ cho những câu hỏi về cô bé Bảo Vy kia là ai mà có thể xuất hiện ở khu an toàn của đội cứu hộ Sơn Hải, mà còn thân thiết với cả hai như vậy.

“Nếu vậy cô bé gái ấy là ai vậy trưởng khoa Trường.”

“Các cô cứ nhìn xem sẽ biết ngay.”

Các cặp mắt trong đó có cả cô bác sĩ được Bùi Long cứu sáng nay, đã bắt đầu hướng về hai đội trưởng của hai đội, cái hôn tạm biệt của Bảo Vy dành cho Trần Mạnh rồi cô bé trở về vòng tay của bố mình, đội trưởng Bùi Long rồi cùng trở về lều của mình.

“Cô bé là con gái của đội trưởng Bùi Long.” - tiếng xì xào tiếp tục vang lên, lần này họ càng bàn tán rôm rả hơn nữa.

Nhưng trong số đó, có một người không nói gì cả, không biểu hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt như những đồng nghiệp khác của mình mà chỉ lặng lẽ ngồi đó và nhìn từng bước chân của cả hai bố con Bùi Long trở về lều mà thôi. Ánh mắt cô lần này không hướng về phía Bùi Long nữa, mà lần này là bé Bảo Vy.