Đêm hôm ấy,
Tiếng chuông báo vang lên khắp căn cứ của đội PCCC Sơn Hải khiến cho màn đêm yên tĩnh như bị xé toạc. Tất cả các chiến sĩ PCCC của đội như thường lệ vẫn “ba chân bốn cẳng” nhảy xuống giường và nhanh chóng chuẩn bị cho nhiệm vụ cứu hỏa trong đêm.
Nhưng đêm nay là nhiệm vụ hoàn toàn khác, nó sẽ khác hoàn toàn với những gì mà họ đã từng đối mặt trước đây. Nơi mà họ sẽ đối mặt không chỉ còn là biển lửa nữa mà còn là sự nguy hiểm từ những khối đá lớn.
“Các cậu có 30 phút để chuẩn bị tư trang và đồ dùng cá nhân. 30 phút sau, tập trung tại đây, chúng ta sẽ lên đường thực hiện nhiệm vụ theo yêu cầu của lãnh đạo tỉnh.”
Các chiến sĩ đội PCCC Sơn Hải chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì bị tiếng còi của Bùi Long làm cho chú ý. Theo hiệu lệnh, tất cả xếp hàng ngay ngắn ở giữa sân và bắt đầu lắng nghe những thông tin ban đầu về nhiệm vụ của họ từ Bùi Long.
Gần 1 tiếng trước, thành phố Hòa Khánh - thành phố lân cận thành phố Sơn Hải vừa xảy ra một trận động đất mạnh gần 8 độ richter, tâm chấn nằm ở trung tâm thành phố, nơi tập trung đông dân cư và nhiều tòa nhà lớn.
Lãnh đạo thành phố Sơn Hải sau khi nhận được tin báo liền ngay lập tức phái hai đội Sơn Hải và Lâm Giang đến Hòa Khánh ngay trong đêm để tham gia công tác ứng cứu và di tản người dân đến nơi an toàn.
Hiện nay dù đã sử dụng tất cả những biện pháp tiên tiến nhất nhưng vì sức người có hạn nên vẫn chưa thể tiếp cận được trung tâm của trận động đất, chình vì vậy, một khi hai đội Sơn Hải và Lâm Giang tiếp ứng cho thành phố Hòa Khánh, chắc chắn tình hình sẽ được nhanh chóng giải quyết.
Nhưng điều mà lãnh đạo của hai vị thành phố đang lo ngại không nằm ở đống đổ nát kia mà là trung tâm điều phối xăng dầu lớn nhất cả nước nằm ở thành phố Hòa Khánh, và tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về trung tâm này với sự lo lắng và hồi hộp. Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra với trung tâm này, thành phố Hòa Khánh sẽ trở thành bình địa.
“Đội Lâm Giang đã lên đường, chúng ta không để thể để thua họ được, còn không mau nhanh lên.” - Bùi Long vỗ tay hối thúc, đến từng phòng hối thúc.
Đối diện với “trận đánh lớn nhất của cuộc đời mình”, những chiến sĩ trẻ có, lớn có, không có kinh nghiệm đến những “lão làng” với kinh nghiệm trận mạc, ai nấy đều không khỏi hồi hộp và lo lắng, chẳng hẳn lúc này bản thân họ cũng đều mang trong mình nhiều suy nghĩ khác nhau về những thứ sắp sửa xảy ra phía trước.
Căn phòng của những tân binh ở đội số 3 là rộn ràng nhất, tuy đâu đó vẫn có những sự hồi hộp, lo lắng nhưng chẳng là gì so với cái gọi là nhiệt huyết của tuổi trẻ đến từ những tân binh đó.
Tiểu đội trưởng đội số 3 - Trần Dũng, em trai của Trần Mạnh, đội trưởng đội Lâm Giang là người trầm ngâm nhất. Vì là xuất thân trong gia đình có truyền thống đối đầu với “biển lửa” như là nhà họ Trần nên anh có thể mường tượng điều gì sẽ đợi mình ở phía trước.
30 phút trôi qua, tất cả đều tập trung đầy đủ trước sân căn cứ của đội Sơn Hải để sẵn sàng lên đường. Quân số được huy động trong lần thực hiện nhiệm này là toàn bộ nhân sự của đội Sơn Hải hiện có, trên 30 người, được chia thành 4 đội.
Đội 1, do Bùi Long trực tiếp chỉ huy. Đây là đội tiên phong tiến vào bên trong trung tâm thành phố Hòa Khánh và sẽ là đội xuất phát đầu tiên đến trung tâm điều phối xăng dầu một khi có những diễn biến xấu.
Đội thứ hai và ba sẽ do lão Ngô và Trần Dũng chỉ huy. Hai đội này sẽ theo sự chỉ huy của Bùi Long mà hành động. Còn nhóm tân binh kia sẽ là đội thứ 4 với nhiệm vụ chính là các công tác hậu cần, dự bị và hỗ trợ 3 đội kia khi hành động.
Thời gian vừa điểm 3h sáng, tiếng còi hú inh ỏi phát ra từ 3 chiếc xe cứu hỏa vang lên xé tan màn đêm yên tĩnh. Bùi Long bế Bảo Vy trong lòng, lên chiếc xe dẫn đầu rồi từ từ lăn bánh ra khỏi căn cứ.
Trong chuyến hành trình lần này, đồng hành cùng anh và những chiến sĩ khác là bé Bảo Vy. Bùi Long không yên tâm khi để cô bé 6 tuổi ở lại căn cứ một mình vì bản thân thừa hiểu rằng, đây là một chiến dịch dài ngày, xa cô bé trong suốt quãng thời gian ấy khiến anh chẳng thể nào yên tâm hành động được.
5 tiếng chạy xe là quãng thời gian từ Sơn Hải đến Hòa Khánh, chưa kể thời gian tắc đường hoặc sự cố xảy ra trên đường. Đoàn xe từ thành phố Sơn Hải di chuyển thành một hàng dài, nối đuôi nhau, đi đến đâu họ cũng đều nhận được sự quan tâm của người dân ở hai bên đường.
Xe của đội Sơn Hải và Lâm Giang là những chiếc xe mở đường, theo sau là xe của lãnh đạo thành phố Sơn Hải, xe chở các y bác sĩ và đoàn xe mang theo nhu yếu phẩm cần thiết cho việc cứu trợ ở thành phố Hòa Khánh.
Khi vừa tiếp cận thành phố Hòa Khánh, những dư chấn từ trận động đất mạnh kia khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn hơn. Địa hình thành phố Hòa Khánh đa phần là núi đồi nên con đường dẫn vào thành phố cũng đang bị đất đá vùi lấp, khiến cho thời gian tiếp cận thành phố Hòa Khánh phải mất thêm khá nhiều.
Dự kiến, 8-9h sáng thì đoàn xe thành phố Sơn Hải sẽ đến nơi tập kết nhưng vì vừa đi vừa khai thông những tuyến đường bị sạt lở nên phải đến khi mặt trời lặn từ lâu thì đoàn xe mới có thể đến nơi.
Không có nhiều thời gian để tay bắt mặt mừng, chào hỏi nhau, cả hai thành phố Sơn Hải và Hòa Khánh ngay lập tức bắt tay nhau vào việc. Mục tiêu của họ là tiến hành cứu hộ và mở đường vào trung tâm thành phố, nơi nhiều người vẫn còn đang mắc kẹt ở đó.
“Thế còn Trung tâm điều phối xăng dầu? Tình hình ở đó như thế nào, đồng chí Lê?”
Đón tiếp đoàn cứu hộ đến từ Sơn Hải là đồng chí Giám đốc Lê, người đồng cấp với Giám đốc Trần ở thành phố Hòa Khánh. Lấy ra tấm bản đồ của trung tâm điều phối xăng dầu, vị lãnh đạo này thông tin đến Giám đốc Trần với tâm trạng lo lắng.
“Theo báo cáo mà tôi nhận được thì tình hình tại đó vẫn đang trong tầm kiểm soát. Sau trận động đất, các anh em ở Trung tâm vẫn đang cố gắng khống chế và gấp rút sửa chữa hư hỏng sau trận động đất.”
“Được, nếu có tình hình gì mới, mong anh hãy thông báo đến Sơn Hải chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ.”
Sau khi bàn bạc xong kế hoạch, cả hai vị lãnh đạo bắt tay nhau, bắt đầu cho nhiệm vụ chông gai và nguy hiểm sắp tới. Bên phía Sơn Hải, Giám đốc Trần với nhiều năm kinh nghiệm của mình, được lãnh đạo tỉnh giao toàn quyền chỉ huy chiến dịch. Từ cứu hỏa đến y tế đều sẽ nằm dưới sự chỉ đạo của Giám đốc Trần.
Và theo như kế hoạch đã bàn bạc từ trước đó. toàn bộ lực lượng của thành phố Sơn Hải sẽ tiến hành mở đường và cứu hộ từ phía Bắc thành phố, vào đến Trung tâm, dưới sự hỗ trợ của trung tâm cứu hộ số 2 thuộc đội PCCC thành phố Hòa Khánh.
Dạ Lam - nữ đội trưởng của Trung tâm cứu hộ số 2, là một người có kinh nghiệm cứu hộ nhưng chỉ mạnh ở kĩ năng sơ cứu cho nạn nhân vì ở Hòa Khánh, nhiệm vụ của họ đa phần là sơ cứu nạn nhân trong các nhiệm vụ cứu hộ cứu nạn.
Dạ Lam cùng các nữ y tá khác thuộc Trung tâm sẽ giúp đội Sơn Hải và Lâm Giang trong việc nắm bắt địa hình và liên lạc với bộ chỉ huy thành phố Hòa Khánh. Ngoài ra, họ sẽ phối hợp với bệnh viên thành phố Sơn Hải phụ trách việc sơ cứu, chữa trị cho các nạn nhân ngay tại hiện trường.
Ba chiếc xe cứu hỏa và chiếc xe chở các y bác sĩ của bệnh viện Sơn Hải bắt đầu lên đường đến khu an toàn ở phía Bắc thành phố. Nơi đây sẽ là nơi tập kết nhu yếu phẩm, và cũng sẽ là nơi một bệnh viện dã chiến sẽ được xây dựng nên để cấp cứu nạn nhân. Tại đây, Bùi Long và bác sĩ Phan Trường - trưởng khoa Khoa Ngoại thuộc bệnh viện Sơn Hải sẽ là hai người chỉ huy chính ở đây.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ để chuẩn bị cho nhiệm vụ vào sáng ngày hôm sau, Bùi Long, Dạ Lam và bác sĩ Trường cùng ngồi lại với nhau để bàn bạc và thống nhất một số vấn đề về nhân sự để cả hai bên cùng phối hợp một cách nhịp nhàng trong suốt quá trình thực hiện nhiệm vụ trong khi những người khác đang dùng bữa tối cùng với nhau.
“Bác sĩ Trường này, dường như tôi thấy nhân sự của bệnh viện các anh sao lại chỉ có 3-4 người vậy?”
“Chỉ có tôi và y tá Trang thôi. Những người còn lại là kĩ thuật viên đến đây để lắp ráp máy móc và khử trùng nơi chúng ta sẽ phẫu thuật.”
“Vậy còn những người khác? Bao giờ họ sẽ đến đây?”
“Sáng sớm ngày mai. Bệnh viện Sơn Hải sẽ cử hơn chục y bác sĩ đến vào sáng sớm ngày mai. Vì phương tiện không đủ để chở máy móc nên chúng tôi tiền trạm trước.”
Theo như lời bác sĩ Trường có nói, sáng mai, khi nhiệm vụ bắt đầu, đội y tế của bệnh viện Sơn Hải sẽ đến khu tập kết này để tập hợp với đội ngũ hiện tại. Và theo sự sắp xếp của tất cả các bên, Sơn Hải và Lâm Giang sẽ chia thành hai hướng để mở đường vào bên trong trung tâm thành phố, tiến hành cứu hộ.
Từ khu an toàn đến trung tâm thành phố khoảng 5km nhưng thứ mà họ phải đối mặt là đống bê tông đến từ những ngôi nhà đổ nát hai bên đường, chưa kể là có người vẫn còn đang mắc kẹt ở bên trong đó nữa.
Đội Sơn Hải sẽ chia làm 3 đội, đi sát cùng với nhau để thực hiện những công việc đã chỉ định, đi cùng họ sẽ là Dạ Lam và các y bác sĩ do bên bác sĩ Trường sắp xếp. Bản thân bác sĩ Trường sẽ theo chân đội Lâm Giang đi theo con đường còn lại để tiến vào bên trong thành phố.
“Mọi người nghỉ ngơi sớm, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu công việc ngay khi nhóm của bác sĩ Trường đến đây.”
Sau khi bàn bạc xong, Bùi Long nhanh chóng rời khỏi, và bây giờ là thời gian anh dành cho con gái của mình. Bảo Vy đang chơi với Trần Dũng bên cạnh đóm lửa, trông mặt cô bé thực sự rất vui vẻ.
“Bảo Vy, đi dạo thôi con.”
Bùi Long lớn tiếng gọi đứa con gái của mình. Nghe tiếng gọi, Bảo Vy lập tức chạy ùa đến vòng tay của bố mình. Cả ngày hôm nay vật lộn với đám bùn đất, đất đá ngoài kia khiến cho Bùi Long mệt hết cả người, nhưng trông thấy nụ cười của Bảo Vy khiến cho anh gần như quên hết những mệt mỏi ấy.
“Cô bé ấy là ai?” - Dạ Lam từ trong lều nhìn thấy hai cha con Bùi Long liền thắc mắc.
“Tôi cũng không rõ, nghe lão Ngô của đội Sơn Hải nói, cô bé ấy tên Bảo Vy, con gái ruột của đội trưởng Long với mấy anh em ở đội Sơn Hải.”
“Nhưng tại sao lại đưa con gái mình đến một nơi nguy hiểm như thế này? Anh ta có vấn đề gì à?” - Dạ Lam nghe đến đây thì có phần khó chịu vì sự có mặt của Bảo Vy ở một nơi nguy hiểm như thế này.
“Cái này tôi cũng không rõ, nhưng việc mang theo cô bé Bảo Vy này đã được Giám đốc Trần phê duyệt. Tôi cũng nghe kể, đây cũng không phải lần đầu Bùi Long dắt theo cô bé tham gia nhiệm vụ.”
“Nhưng mẹ cô bé ấy đâu? Sao không để ở nhà cho mẹ trông coi nhỉ?”
“Cô nghĩ sao, nếu như có mẹ thì Bùi Long có đưa cô bé ấy đến một nơi nguy hiểm như thế này không?”
Nói xong, bác sĩ Trường về lều của mình để hoàn thành nốt một số việc trước sáng mai và chỉ còn lại Dạ Lam đứng ở đó nhìn về phía hai bố con Bùi Long với những câu hỏi đặt ra ở trong đầu và vẫn là sự khó chịu về sự có mặt của một cô bé ở một nơi nguy hiểm như thế này.
Cứ thế, trời càng về khuya, không gian bắt đầu trở nên yên tĩnh.