Chương 3: Chương 3

Như để không phụ lòng sự cố gắng của tất cả, trời đã đổ một cơn mưa lớn xuống thành phố Sơn Hải. Cơn mưa ấy như một trợ thủ đắc lực của đội cứu hỏa để dập tắt đám cháy kia. Và chưa dừng lại ở đó, bộ đàm của Giám đốc Trần vang lên tiếng rè rè…

“Báo cáo, ngưng phun nước, nếu không trong đây sẽ ngập mất.”

Đúng, đó chính là Bùi Long. Và sau khi dứt lời, mọi người trông thấy hình ảnh người đội trưởng Đội PCCC Sơn Hải với thân hình lực lưỡng, trên vai vác cô gái ương bướng kia xông ra từ bên trong biển lửa một cách dũng mãnh.

Khỏi phải nói tâm trạng của tất cả mọi người lúc này, ai nấy đều vỡ òa trong niềm vui và sự hạnh phúc khi trông thấy hình ảnh đó, đến cả một người dày dặn kinh nghiệm đối mặt với lửa như Giám đốc Trần cũng không cầm được nước mắt.

“Tất cả các đơn vị, tập trung dập tắt ngọn lửa.” – lau vội hai hàng nước mắt lăn trên má, lão cán bộ ấy tiếp tục đốc thúc tất cả các đơn vị nhanh chóng dập tắt ngọn lửa.

Tất cả vòi rồng đồng loạt phun nước hướng về phía ngọn lửa và Bùi Long lại đang dũng mãnh xông ra từ biển lửa, đó chẳng khác nào lời chúc mừng, lời chào mừng anh vượt qua sự hiểm nguy mà hoàn thành nhiệm vụ.

“Cấp cứu, mau hô hấp cho cô ấy.”

Vửa ra tới khu an toàn, Bùi Long nhanh chóng huy động lực lượng cấp cứu của bệnh viện để cấp cứu cho cô gái ấy. Chắc hẳn lúc này đã hít quá nhiều khói hoặc đối mặt với sự khốc liệt của biển lửa khiến cho cô gái ấy ngất xỉu.

Một tiếng sau.

“Báo cáo Giám đốc Trần, ngọn lửa đã được dập tắt hoàn toàn.”

Mưa vừa tạnh cũng là lúc ngọn lửa hung hiểm ấy cũng đã được lực lượng cứu hỏa dập tắt thành công. Thành công hơn nữa khi với sự chỉ đạo từ trước của Bùi Long và sự hỗ trợ của Giám đốc Trần đã không cho ngọn lửa lan ra một khu vực rộng lớn bên trong khu công nghiệp, nếu không thì hậu quả thực sự khôn lường.

“Bùi Long, Trần Mạnh, hai cậu cùng lão Khang vào bên trong để điều tra sơ bộ hiện trường đi.”

“Rõ. Đội 2, đội 3 thu đội. Còn lại đợi lệnh.” – Bùi Long nhận lệnh và nhanh chóng chỉ huy đội của mình.

Anh cùng với Trần Mạnh và lão Khang – Phó giám đốc Cảnh sát PCCC thành phố Sơn Hải tiến vào bên trong để điều tra nguyên nhân xảy ra cháy. Chưa đầy 30 phút sau, cả ba đã rời khỏi hiện trường và kết luận ban đầu là do chập điện.

Nhưng nguyên nhân vụ cháy ấy lại lớn đến như vậy là vì động cơ xe hơi bên trong kho bị rò rỉ dầu, cùng với đó là những thứ dễ cháy như gỗ, vải và xốp làm cho ngọn lửa càng khó khống chế hơn.

Chưa hết, nhà kho công ty M không được trang bị hệ thống báo cháy tự động hoặc là các dụng cụ chữa cháy tại cơ sở để dập tắt ngọn lửa trước khi nó lan rộng. Đến cửa thoát hiểm cũng đã bị thay đổi công năng nhằm mục đích biến nơi này trở thành một hộp đêm sang trọng như những gì mà tên Giám đốc đã khai nhận.

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ giao lại cho bên Tổ Trọng án điều tra. Tất cả mọi người thu đội và trở về đơn vị.”

“Rõ.”

Lệnh thu đội vừa được Giám đốc Trần ban ra nhưng sau khi ông vừa quay lưng đi thì một cái tát như trời giáng vào mặt Bùi Long khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ngay lúc đó giật mình và chẳng thể nào phản ứng kịp thời.

“Tất cả là tại anh. Anh hùng cái gì chứ, nếu như anh không ngăn cản tôi thì chứng cứ tôi vất vả thu thập được có mất hay không?”

Người đã tặng cho Bùi Long cái tát ấy không ai khác lại chính là cô gái bướng bỉnh kia. Và chính cô gái ấy sau khi tỉnh lại đã lập tức tìm Bùi Long và chất vấn anh ta vì sao lại ngăn cản cô ta lấy lại chứng cứ của mình.

Nhưng tuyệt nhiên, cô gái ấy lại quên mất rằng, nếu không có sự tinh ý của Bùi Long thì chính cô đã không còn đứng đây mà tát vào mặt anh như vậy. Thậm chí vết thương của anh vẫn còn chưa được xử lí sau khi cứu cô ra khỏi đám cháy. Hơn nữa, nếu bản thân cô gái ấy không ngang bướng thì Bùi Long đã không phải cận kề với tử thần như vậy.

“Cô là ai? Tại sao lại không có lí lẽ như vậy.” – Trần Mạnh đương nhiên là không để bạn học của mình phải chịu ấm ức như vậy.

Thậm chí những người khác cũng xuống xe hòng tìm lại sự công bằng cho đội trưởng của mình. Nhưng tất cả đều bị Bùi Long ngăn cản. Và với sự bình tình của mình, anh từ từ tiến đến trước mặt cô gái ấy với ánh mắt lạnh lùng như đứng trước kẻ thù mà nói rằng.

“Tôi không quan trọng cô là ai. Phóng viên hay là gì đi chăng, nếu xảy ra thêm một lần nào nữa, tôi cũng sẽ làm như vậy. Tôi là lính cứu hỏa và cho dù cô có tát tôi thêm bao nhiêu cái nữa, cứu người đối với tôi vẫn là quan trọng nhất.”

Nói xong, anh quay mặt về phía Trần Mạnh, trấn an bạn học của mình, bắt tay vì sự hợp tác của cả hai đội trong lần này rồi tiến lên xe rời đi trước sự bực tức của cô gái ấy. Ngồi trên ghế phụ của xe cứu hỏa, Bùi Long lặng lẽ lau đi những vết nhám đen trên mặt rồi ngồi nhìn về phía nhà kho đã không còn gì ngoài một màu đen u ám.

Chiếc xe cứu hỏa rời đi, cũng là lúc tiếng chửi bới của cô gái kia tiếp tục vang lên không ngừng ở phía đằng sau. Bùi Long đối diện với những lời nói đó, vẫn ung dung, lặng lẽ ngồi nhìn mọi thứ bình yên diễn ra xung quanh.

Như một thói quen, ngồi trên xe cứu hỏa trở về đơn vị, Bùi Long lúc nào cũng im lặng và chẳng nói một lời nào. Hôm nay cũng vậy, mặc cho sự tò mò của đám nhóc trên xe thì anh vẫn im lặng, anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nơi vẫn tấp nập và nhộn nhịp cho dù có chuyện gì xảy ra.

Bùi Long theo nghề cứu hỏa này tính ra cũng đã gần chục năm, và trong suốt những năm vừa qua, thăng có nhiều và trầm cũng không ít, thậm chí là đối mặt với sinh tử đã tôi luyện trong Bùi Long một ý chí thép để vượt qua tất cả.

Nhưng tối nay lại khác, dường như đối mặt với trận chiến cam go lần này, anh chợt nhận ra một điều gì đó còn quan trọng hơn tính mạng của bản thân mình nữa, thậm chí suy nghĩ đó khiến anh quyết tâm không để sự nguy hiểm ngày hôm nay diễn ra thêm một lần nào nữa.

Tiếng hú vang lên từ còi của chiếc xe cứu hỏa vang lên trong khu phố đã vắng người qua lại cũng là lúc đồng hồ điểm 11h tối. Khắp phố phường bây giờ đã thưa bớt người qua kẻ lại vì trời đã khuya. Chiếc xe cứu hỏa cũng đã về tới sở chỉ huy đội Cảnh sát PCCC Sơn Hải.

Như thường lệ sau mỗi chuyến trở về, Bùi Long ấn vào chiếc nút màu đỏ đặt trước cổng, và chiếc đồng hồ bên trong liền nhảy thêm một con số nữa. Điều đó biểu trưng cho số trận thắng của đội với “lửa” và đó cũng chính là niềm tự hào của cả đội mỗi khi trở về sau những nguy hiểm, vất vả.

“Ba ơi!!!”

Bùi Long vừa xuống xe, tiếng gọi của một cô bé liền lập tức vang lên, và như một cơn gió thì khi Bùi Long vẫn chưa định hình rằng tiếng nói ấy phát ra từ đâu thì một vòng tay nhỏ xíu và ấm áp đã ôm chầm lấy anh.

“Ba ơi, ba đã về rồi.”

“Ba đã về với con rồi nè, sao lại chưa ngủ?”

“Bảo Vy phải đợi ba về, ba với các chú chưa về thì làm sao con ngủ được.”

Cô bé ấy không ai khác chính là thiên thần nhỏ của đội Sơn Hải – bé Bảo Vy, con gái của đội trưởng Bùi Long. Cô bé ôm theo con gấu bông của mình, đứng đợi Bùi Long bên trong nhà xe của đội, đứng đó chờ anh từ lúc xe của đội 2 và đội 3 về.

“Ấy chà, Bảo Vy của chúng ta hôm nay không ngoan nha. Sáng mai con không đi học hay sao mà bây giờ vẫn chưa chịu ngủ, có muốn chú Ngô đánh đòn không?”

Vì là thiên thần nhỏ của đội, nên Bảo Vy từ nhỏ đã nhận được sự che chở và yêu thương đến từ những chú lính cứu hỏa của đội Sơn Hải. Nhưng cô bé không hề mè nheo hay nhõng nhẽo như những đứa trẻ khác mà rất ngoan ngoãn và vâng lời ba với các chú. Cô bé còn phụ giúp dì Tư chuẩn bị cơm mỗi ngày cho các chú nữa, tuy chỉ là những việc nhỏ như soạn chén đũa hay mang sữa đến cho từng người, nhưng bao nhiêu đó thôi cũng đủ để thấy cô bé ấy ngoan ngoãn như thế nào.

Thậm chí, phía sau chỗ ngồi của lão Ngô ở xe đội 1 lúc nào cũng có chỗ ngủ dành riêng cho Bảo Vy mối khi có nhiệm vụ ở xa hoặc dài ngày để Bùi Long có thể chăm sóc cô bé kể cả khi có nhiệm vụ, và đây cũng chính là ưu tiên mà Giám đốc Trần dành riêng cho Bùi Long vì ông hiểu hoàn cảnh của cậu học trò mà mình đã đào tạo nên.

“Thôi được rồi lão Ngô, cậu cứ như vậy với con bé thì bảo sao nó lúc nào cũng sợ cậu. Mau cho anh em vào trong tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, trễ rồi.”

Tất cả mọi người giải tán, Bùi Long nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bảo Vy và dẫn cô bé ra sân tập của đội Sơn Hải để dạo mát. Tối nào cũng vậy, từ lúc cô bé còn nhỏ thì Bùi Long phải dẫn cô bé đi dạo như vậy thì cô bé mới chịu ngủ ngon được.

Dẫn cô bé Bảo Vy đi dạo bên trong sân tập của đội, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô bé thì Bùi Long lại cảm thấy vết thương trên cánh tay kia dường như đã thuyên giảm đi phần nào. Nhưng tối nay, Bảo Vy lại nói ra một câu hỏi khiến cho Bùi Long rơi vào trạng thái khó xử đến mức không biết phải trả lời cô bé sao cho thỏa.

“Ba ơi, mẹ con đâu?”

Câu hỏi chỉ có 3 chữ “Mẹ con đâu?” ấy của Bảo Vy khiến cho Bùi Long bất thình linh cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Nhưng với một cô bé 6 tuổi thì đương nhiên đó là một câu hỏi bình thường. Nhưng với Bùi Long thì lại khác, suốt chừng ấy năm, anh không muốn nhắc đến mẹ của Bảo Vy, không phải vì anh căm thù hay mang nỗi phẫn uất gì, chỉ đơn giản là anh không muốn nhắc cho Bảo Vy về câu chuyện đó, một câu chuyện khiến anh…

…áy náy.