“Xe cấp cứu, xe cấp cứu. Mau đến đây, nhanh lên.”
Từ bên trong ngọn lửa, Trần Mạnh dũng mãnh xông ra bên ngoài, trên vai đang vác Bùi Long, hối hả gọi cấp cứu. Lần đầu tiên, tất cả nhìn thấy sự lo lắng của Trần Mạnh, khác hẳn với sự tự tin và lạnh lùng thường thấy khi bước ra từ bên trong ngọn lửa.
“Đội trưởng Bùi Long, anh không sao chứ?”
Tất cả đội Sơn Hải vừa phụn nước mở đường cho Trần Mạnh vừa lo lắng cho tình trạng của Bùi Long ngay lúc này. Dạ Lam cũng đã đứng sẵn bên ngoài, cùng với đội của mình lập tức có mặt để cấp cứu cho Bùi Long.
Một phần bộ đồ cứu hỏa của anh đã cháy xém, cả bảng tên của anh cũng đã bị cháy mất một phần, còn những phần khác trên cơ thể đều chằng chịt các vết thương, vết bỏng và nặng nhất chính là cánh tay phải của Bùi Long với một vết thương khá lớn do một thứ sắt nhọn gây ra.
“Bùi Long, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
Dạ Lam vừa kiểm tra cho Bùi Long vừa vội vàng đưa anh lên xe cấp cứu. Chiếc xe cấp cứu rời đi trong sự lo lắng của tất cả mọi người. Chẳng ai ngoài Trần Mạnh biết được chuyện gì đã xảy ra với Bùi Long ở trong đám cháy đó.
“Đội Sơn Hải và đội Lâm Giang, tiếp tục phun nước dập tắt đám cháy, chúng ta sẽ không để cho nỗ lực của đội trưởng Bùi Long là uổng phí.”
Chiếc xe cấp cứu rồi đi, tất cả thành viên của cả hai đội tiếp tục công việc của mình. Tình hình Trung tâm điều phối xăng dầu lúc này cũng đã được khống chế, chỉ cần dập tắt đám cháy phía trước là Trung tâm sẽ được an toàn.
Lúc này, ở bệnh viện dã chiến của thành phố Hòa Khánh, Bùi Long đang được cấp cứu với nhiều vết thương trên cơ thể của mình. Lưng, hông và tay chân, chỗ nào cũng có vết bầm tím, rõ là anh đã từng va chạm ở đâu đó khi đang là nhiệm vụ.
Trời đã nhá nhem tối, ca cấp cứu của Bùi Long cuối cùng cũng đã hoàn thành. Và ngọn lửa ở Trung tâm cấp cứu cũng đã được khống chế nên cả hai đội Sơn Hải và Lâm Giang bây giờ cũng đã trở về sau nhiều ngày chiến đấu với ngọn lửa.
“Tình trạng của đội trưởng sao rồi bác sĩ?”
Vừa xuống xe, lão Ngô và cả Trần Dũng lập tức tiến đến khu cấp cứu của bệnh viện dã chiến để hỏi thăm tình hình sức khỏe của Bùi Long từ bác sĩ Trường, và nhận được thông tin bây giờ tình trạng của Bùi Long đã ổn định, tuy vẫn còn đang hôn mê và đang được Giang Thùy chăm sóc ở bên trong.
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm về tình trạng của Bùi Long, theo lệnh của giám đốc Trần và Trần Mạnh, tất cả mau chóng thu dọn để chuẩn bị hoàn tất các công tác cứu hộ cuối cùng trước khi rời khỏi thành phố Hòa Khánh, kết thúc chiến dịch.
Màn đêm buông xuống, bên trong khu cấp cứu, bây giờ chỉ còn lại hai người, Bùi Long và bác sĩ Giang Thùy ở bên trong phòng. Suốt từ chiều đến giờ, Giang Thùy không rời Bùi Long nửa bước. Ánh mắt lo lắng và tinh thần căng thẳng là những cảm xúc lúc này đang hiện lên trên gương mặt của mình.
“Tôi không nghĩ là sẽ phải gặp anh trong tình huống như thế này, cũng đã nhiều năm trôi qua rồi nhỉ, anh vẫn liều lĩnh như vậy.”
Giang Thùy đặt tập hồ sơ lên bàn, lặng lẽ ngồi nhìn người đàn ông đang hôn mê trước mặt mình mà không kìm chế được những giọt nước mắt. Với cô mà nói, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm xa cách, cô được ngồi đối diện Bùi Long thật gần như vậy nhưng giữa họ dường như có một bức tường ngăn cách vô hình khiến cho bản thân Giang Thùy chẳng thể nói ra những lời trong lòng mình suốt nhiều năm qua.
“Cô bé đó là con gái của anh sao, vợ anh chắc là đẹp lắm, nhìn cô bé dễ thương như vậy mà.”
Bất chợt Giang Thùy vô tình nhắc đến Bảo Vy, cô thoáng chốc có chút ghen tuông khi thông qua những đội viên của đội Sơn Hải biết được rằng cô bé là con gái của Bùi Long với một người phụ nữ bí ẩn mà trước giờ chẳng thấy anh đề cập đến.
“Em xin lỗi anh, xin lỗi anh nhiều lắm.”
Giang Thùy không kìm được nước mắt mà rời đi. Trong một lúc yếu mềm ấy, cô nhớ đến những kỉ niệm cùng với Bùi Long ngày xưa và cả khoảnh khắc cô đặt chân lên máy bay để sang nước ngoài du học với những vết nứt trong trái tim của mình.
“Cô vẫn cảm thấy lo lắng cho cậu ấy à?”
Ngồi một mình khóc thủ thỉ trên đống bê tông đã biến dạng qua những trận động đất vừa qua, cô bác sĩ tưởng rằng mạnh mẽ bị giật mình bởi một giọng nói từ phía sau cùng với tờ khăn giấy để lau đi hai hàng nước mặt đang lăn dài trên má.
“Đội trưởng Trần, sao anh lại ở đây.”
Người xuất hiện bất ngờ ấy là Trần Mạnh, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn đứng bên ngoài cửa phòng cấp cứu và cũng vô tình nghe thấy những lời nói ấy của Giang Thùy với Bùi Long.
“Dù sao chúng ta cũng từng quen biết với nhau, sao lại xa cách với nhau như vậy chứ bác sĩ Thùy.”
Giang Thùy bằng sự lạnh lùng vốn có của mình, như một thói quen luôn tự tạo khoảng cách với những người xung quanh, cô sống khép mình và chẳng bao giờ quan tâm đến những gì đang hiện diện trước mặt mình, ngoài trừ một điều, Bùi Long.
“Cô không để ý thấy cô bé Bảo Vy kia có nét giống ai hay sao?”
“Anh nói gì, tôi không hiểu? Cô bé ấy giống ai thì có gì liên quan đến tôi?”
Trần Mạnh vô tình nhắc đến Bảo Vy, người đang nô đùa cùng Trần Dũng và lão Ngô ở phía dưới. Vốn dĩ không muốn cho cô bé biết được Bùi Long đang bị thương nên cả hai từ chiều đến giờ vẫn luôn bên cạnh cô bé không rời.
Nhắc đến Bảo Vy cùng với câu hỏi có phần lạ lùng của Trần Mạnh, Giang Thùy bất chợt nhận ra một điều gì đó kì lạ từ cô bé này. Ánh mắt và cả cái má lúm đồng tiền ấy, tại sao lại giống mình đến như vậy.
“Cô không biết thực sự mẹ của cô bé là ai hay sao?”
Trước câu hỏi của Trần Mạnh, Giang Thùy như rơi vào một mớ hỗn độn của những cảm xúc trái ngược. Vui có, buồn có, tức giận và cả sự hối hận, tất cả đều thoáng xuất hiện trong tâm trí của Giang Thùy.
“Cô không biết rằng, cậu ấy vẫn chờ cô. Suốt bao năm qua, cậu ấy không khi nào không nhớ về cô. Đừng vì ánh mắt lạnh lùng ấy đánh lừa mình, cho dù có như thế nào, cậu ấy chưa bao giờ giận cô cả.”
Nói xong, Trần Mạnh đứng dậy, đi xuống dưới chơi đùa cùng Bảo Vy để lại Giang Thùy một mình ngồi đó với tâm trạng nặng nề và những giọt nước mắt khi nghĩ về Bùi Long và Bảo Vy.
Quá khứ là điều mà chính bản thân Giang Thùy không thể thay đổi được nhưng giữa họ đã xảy ra chuyện gì, để giờ đây khi biết được thân phận thật sự của Bảo Vy chính là con gái của mình, Giang Thùy lại hối hận nhiều đến như vậy.