Chương 13: Chương 13

Trở về từ chiến dịch cứu hộ ở Hòa Khánh, cả đội Sơn Hải ai nấy đều rơi vào tình trạng kiệt sức. Và như thường lệ, cứ sau mỗi chiến dịch lớn, sếp Trần lại sắp xếp cho toàn bộ các thành viên tham gia một buổi kiểm tra sức khỏe toàn diện ở bệnh viện liên kết với Sở cứu hỏa.

Bệnh viện Sơn Hải, đơn vị tham gia hỗ trợ chiến dịch cứu hộ ở Hòa Khánh chính là nơi mà các nhân viên cứu hỏa của đội Sơn Hải sẽ đến kiểm tra sức khỏe vào sau mỗi chiến dịch hoặc hành động cứu hỏa.

Đối với các chàng trai cứu hỏa quanh đi quẩn lại suốt cả năm trong Sở cứu hỏa thì mỗi dịp được đến bệnh viện thăm khám thì ai nấy đều háo hức và hào hứng. Vì đây là những lần hiếm hoi để có thể kiếm được “một nửa của mình”.

Sáng hôm đó, khác với thường lệ, các chàng trai Sở cứu hỏa Sơn Hải dậy sớm hơn bình thường, ai nấy đều chải chuốt một các kĩ lưỡng để đến bệnh viện và chắc cũng chỉ có ở đây thì việc đi viện mới trở thành một “đặc ân” lớn lao đến như vậy.

“Được rồi, tất cả xuất phát.”

Và như thường lệ, mỗi lần đến viện thăm khám, Bùi Long đều dắt theo Bảo Vy đi cùng và đây cũng là dịp để anh có thể kiểm tra bệnh tình của cô bé sau ca phẫu thuật khi cô bé còn nhỏ.

Trên đường đến bệnh viện Sơn Hải, những chiến sĩ của đội Sơn Hải như hóa thành những chàng ca sĩ, nhạc công, biến những chiếc xe cứu hỏa thành một concert của riêng mình và hòa vào tiếng hát, tiếng vỗ tay ấy, Bảo Vy cũng khiến cho không khí thêm hào hứng khi góp vào đó giọng ca và điệu múa của mình.

Và chỉ khi thấy được nụ cười của con gái, Bùi Long mới gỡ bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng và khó gần của mình. Nhìn đội trưởng mình mỉm cười, cả đội càng cảm thấy hạnh phúc và vui mừng, trái ngược với một “con quỷ” lạnh lùng và tàn nhẫn trên sân huấn luyện.

“Đội trưởng cười rồi kìa.”

Cứ thể, tiếng cười hòa vào tiếng hát khiến cho không khí xung quanh càng trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Những thời gian thoải mái ấy ngỡ đơn giản nhưng lại thực sự ý nghĩa với những chiến sĩ cứu hỏa, khi mà tính mạng có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào và bất cứ đâu.

“Tất cả xuống xe, tập hợp.”

Quãng đường giữa Sở cứu hỏa và bệnh viện cũng không xa mấy nên chẳng mấy chốc toàn đội Sơn Hải đã đến được bệnh viện Sơn Hải để tiến hành kiểm tra toàn diện trong sáng nay trước khi bắt đầu huấn luyện vào buổi chiều.

Cả đội chưa chia làm hai nhóm dưới sự chỉ huy của Trần Dũng và lão Ngô tiến vào bên trong bệnh viện một cách trật tự, còn Bùi Long nhẹ nhàng cõng Bảo Vy trên lưng, đưa con gái đi tái khám ở một nơi khác bên trong bệnh viện.

“!,2. 1,2, bước đều bước.”

Di chuyển một cách trật tự bên trong bệnh viện nên tiếng hô khẩu hiệu hôm nay cũng nhỏ nhẹ hơn để không làm ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác. Trước đội hình ngay ngắn và trật tự của đội cứu hỏa, bệnh nhân và người nhà xung quanh vốn từ lâu đã có cái nhìn thiện cảm với lực lượng cứu hỏa, nay càng thêm trầm trồ và ngưỡng mộ những con người dũng cảm ấy.

“Chào anh Ngô. Theo chỉ thị của sếp Trần, đội Sơn Hải sẽ do tôi và bác sĩ Giang Thùy trực tiếp thăm khám cho các anh. Các anh lên tầng 2 sẽ có các y tá sắp xếp.”

Bác sĩ Trường và Giang Thùy trực tiếp đón tiếp đội Sơn Hải theo như chỉ thị của viện trưởng bệnh viện và sếp Trần. Ngay sau đó, toàn đội được sắp xếp lên tầng 2, bố trí hai phòng riêng biệt để đảm bảo việc thăm khám diễn ra một cách thuận lợi.

“Dũng, sao không thấy đội trưởng của các cậu?” - bác sĩ Trường thắc mắc vì bình thường đích thân Bùi Long sẽ dẫn đội, nay lại chẳng thấy đâu.

“Chắc anh ấy đưa Bảo Vy đến khoa tim mạch rồi. Hôm nay là ngày tái khám của con bé mà.”

Nói xong Trần Dũng rời đi cùng đội, bác sĩ Trường cũng chẳng thấy đó làm lạ nên cũng tiến về nơi làm việc của mình cùng với toàn đội Sơn Hải. Nhưng ở căn phòng bên cạnh có một người đang mong ngóng sự xuất hiện của Bùi Long hơn bất cứ ai, đáng tiếc hôm nay cô sẽ không có cơ hội đó.

Gần hết buổi sáng, các chiến sĩ của đội Sơn Hải cũng đã thăm khám xong nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Bùi Long khiến Giang Thùy có chút hụt hẫng và có chút nóng lòng mong được trông thấy anh xuất hiện.

“Này, cô không đi ăn trưa à?” - bác sĩ Trường sau khi hoàn thành công việc liền đến tìm Giang Thùy để đi ăn trưa.

Nhưng đương nhiên là cô sẽ không đi rồi, vì cô còn đợi người mà cô mong ngóng suốt từ sáng đến giờ mà không thấy bóng dáng. Và cô còn cố tình hỏi lại bác sĩ Trường về sự mất tích ấy của Bùi Long.

“Hình như thiếu ai đó thì phải. Bên anh khám đủ người chứ?”

“Bên tôi đủ. Ý cô là đội trưởng Bùi Long đúng không? Tôi nghe nói là đội trưởng Bùi Long đang ở khoa Tim mạch cùng với con gái anh ấy…?”

Chưa nghe hết câu nói của bác sĩ Trường, Giang Thùy lập tức chạy ra bên ngoài, một mạch hướng thẳng đến khoa Tim mạch để tìm Bùi Long. Cô hiểu, Bùi Long đến khoa Tim mạch để làm gì, và người khám không phải là anh mà là Bảo Vy.

Nghĩ đến đó thôi, Giang Thùy đã không kìm được sự lo lắng, những giọt nước mắt đã bắt đầu lăn trên má của cô bác sĩ trẻ tuổi ấy. Cô vừa chạy, lòng cô như lửa đốt khi nghĩ về Bảo Vy, đứa con gái ngỡ như đã chết yểu vào 6 năm về trước.

Vậy ra với Giang Thùy mà nói Bảo Vy là một đứa bé ngỡ như đã chết, suốt 6 năm qua, con bé vẫn sống tốt, đã trở thành một cô bé hiểu chuyện và hoạt bát, nhưng không một ai nói cho cô biết sự thật năm xưa về con bé.

“Bảo Vy, mẹ xin lỗi con.”