Chương 11: Chương 11

“Lão Ngô, cậu cùng Trần Dũng phun nước mở đường yểm trợ tôi và Trần Mạnh tiến vào bên trong.”

Lửa một ngày một lớn trước mặt Bùi Long và Trần Mạnh, nó như một chướng ngại vật ngăn chặn sự quyết tâm khống chế ngọn lửa của cả hai đội Sơn Hải và Lâm Giang nhưng chắc chắn cả hai sẽ chẳng đầu hàng trước ngọn lửa dữ dội ấy.

“Rõ.”

Lão Ngô và Trần Dũng theo lệnh của Bùi Long phun nước vào bên trong ngọn lửa, mở ra một con đường “máu” dẫn cả hai tiến vào bên trong lòng ngọn lửa hung tợn kia. Và thời khắc cả hai bước chân qua “cánh cổng” ấy cũng là lúc cả hai hiểu rằng, bây giờ sẽ không có sự hỗ trợ nào hết, Bùi Long và Trần Mạnh sẽ đi trên chính đôi chân của họ.

“Báo cáo, chúng tôi đã tiến vào bên trong, xin chỉ thị tiếp theo.”

Tin tức nhanh chóng được cập nhật đến Giám đốc Trần ở sở chỉ huy tạm thời được đặt bên ngoài Trung tâm điều phối xăng dầu và tất cả bước chân của cả hai sẽ được drone quay lại và truyền trực tiếp đến sở chỉ huy.

“500 mét phía trước, sẽ có một cái van, nhiệm vụ của hai cậu là nhanh chóng khóa cái van ấy trước khi khí gas rò rỉ. Các cậu có 30 phút để hoàn thành nhiệm vụ, chúc các cậu may mắn.”

Bùi Long ngước lên, nhìn xuyên qua bức tường lửa hung tợn kia, bình chứa B1 chính là cái đích mà cả hai phải hướng tới, nơi đó có một cái van giúp sẽ giúp khống chế tình hình ở khu vực này.

“Rõ. Lão Ngô, cậu cùng Trần Dũng theo vị trị của Drone mà phun nước vào đó theo hiệu lệnh của tôi.”

Cả ekip bắt đầu phối hợp cùng với nhau một cách nhịp nhàng, và nhanh chóng cả Bùi Long và Trần Mạnh đã đi được 300m mà không gặp phải chướng ngại nào. Cả hai đi đến đâu, nước từ bên ngoài được lão Ngô phun vào bên trong để dập tắt lửa trước mắt họ đến đố.

Nhưng sự hỗ trợ ấy nhanh chóng kết thúc khi lượng nước lúc này trong bồn chứa cũng đã cạn kiệt và việc tiếp nước cũng phải mất hơn 20 phút để hoàn thành, tính thời gian thì lão Ngô chỉ hỗ trợ họ trên đường trở ra mà thôi.

“Mạnh, cậu sẵn sàng chưa, cứ xem như đây là kỳ thi tốt nghiệp của chúng ta đi.”

“Để tôi nhớ xem, hình như hôm đó là tôi thắng cậu thì phải.”

“Hôm đó tôi chưa bung hết sức đâu, cậu cứ chờ đấy.”

300m trước mặt, biển lửa trước mặt, sự hỗ trợ từ ngoài cũng đã không còn. Bây giờ cả hai chỉ có thể đi trên chính đôi chân của mình mà thôi. Nhưng rõ ràng, cả hai chẳng xem quãng đường 300m kia là thử thách mà 300m lại trở thành sàn đầu rực lửa theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng giữa cả hai.

Sau cái nháy mắt, cả hai hóa thành những vận động viên điền kinh chuyên nghiệp, băng qua bức tường lửa hung dữ trước mặt. Họ dùng hết toàn bộ kiến thức, kinh nghiệm thực chiến để vượt qua chướng ngại vật xuất hiện trước mắt một cách nhanh chóng và dễ dàng.

“Bùi Long, cẩn thận.”

Tuy xem là cuộc “tỉ thí” của cả hai nhưng giữa cả hai luôn có sự hỗ trợ, giúp đỡ nhau vì quan trọng không phải là ai thắng, ai thua mà là khống chế ngọn lửa và cả hai phải an toàn trở ra.

Bình chứa B1 đang ở trước mặt, van khóa khí gas cũng đã ở trước mặt cả hai, và để lên nơi đặt chiếc van ấy phải đi qua một chướng ngại vật khác, một cầu thang bằng sắt đã hoen rỉ và có thể sập bất cứ lúc nào.

“Tôi sẽ lên, cậu giữ thang cho tôi.”

Sau một hồi thảo luận, Bùi Long sẽ là người khóa van còn Trần Mạnh với sức mạnh thể chất của mình sẽ là người hỗ trợ cho bạn học của mình. Bùi Long đối diện với cái nóng tỏa ra từ cái van còn Trần Mạnh sẽ đối mặt với ngọn lửa xung quanh có thể “nuốt chửng” anh bất cứ lúc nào trong khi vẫn phải giữ thang cho Bùi Long khóa van.

Nhưng vừa bắt tay vào việc, Bùi Long nhận thấy khóa van không phải là nhiệm vụ đơn giản mà có thể dễ dàng trong một sớm một chiều được. Van khóa đã bị lửa làm biến dạng và việc xoay nó không phải việc dễ dàng.

Khó khăn lắm, Bùi Long mới xoay được vòng đầu tiên, rồi vòng thứ hai nhưng đến vòng thứ 50 rồi 60, chiếc van lại chẳng thể nào di chuyển được dù chỉ là một chút khiến cho thời gian bây giờ đối với Bùi Long và Trần Mạnh không còn nhiều, chưa kể lúc này lửa cũng đã càng ngày càng tiến đến gần Trần Mạnh.

“Mau đưa quản lí Trung tâm đến đây.”

Nhận thấy tình hình nguy hiểm, Giám đốc Trần nhanh chóng triệu tập Quản lí của Trung tâm đến để tìm nguyên nhân. Nhưng sự xuất hiện của quản lí Trung tâm chẳng những không đem lại được tín hiệu đáng mừng, mà lại mang đến tin dữ cho lực lượng cứu hỏa.

Cái van kia là một trong số ít những chiếc van thiết kế đặc biệt của Trung tâm. Để đóng được đường ống dẫn khí gas thì phải đóng được 4 cánh cửa sắt bên trong đường ống và chỉ duy nhất cái van ấy là đóng cả 4 cánh cửa sắt với một điều kiện, đó là 1 cánh cửa sẽ được đóng nếu như van quay được 100 vòng, tức là muốn đóng được đường ống sẽ phải quay 400 vòng cả thảy.

“Sao? 400 vòng, sao ông không nói sớm. Chúng tôi có thể tìm phương án khác. Bây giờ làm sao mà kịp đây. “

Nghe thấy con số ấy, cả Giám đốc Trần và Giám đốc Lê đều sốc với con số 400 vòng khi mà mới qua 50 vòng, tay của Bùi Long đã không còn sức rồi, bây giờ 400 vòng thì vừa không có sức, vừa không kịp thời gian đóng van.

Bản thân tay quản lí kia cũng ngờ rằng sở cứu hỏa không đủ nhân lực để có thể đóng chiếc van đặc biệt ấy nên hắn cũng chẳng nói con số ấy. Nhưng mãi về sau này, nguyên nhân cho việc hắn ta không trình báo lại đến từ việc những chiếc van kiểu ấy bên trong Trung tâm được một công ty sản xuất, có liên quan đến hắn nhưng với chi phí thấp hơn rất nhiều. Tất cả cũng chỉ để hắn ra rút tiền của Trung tâm đưa vào túi riêng mà thôi.

Để giờ đây, con số 400 vòng ấy hiện diện trước mắt Bùi Long và Trần Mạnh như ngọn núi Everest hùng vĩ vây. Muốn vượt qua nó bây giờ sẽ khó khăn hơn rất nhiều khi sức của cả hai cũng đã bị bào mòn đi khá nhiều từ nãy đến giờ.

“Trần Mạnh, cậu nghe thấy con số ấy không?”

“400, 400 vòng. Cậu được bao nhiêu rồi?”

“Khoảng 50 gì đó, tôi cũng không nhớ nữa.”

Cả hai chìm trong im lặng, ngọn lửa bây giờ phía dưới chân Trần Mạnh cũng đã sắp đến gần, và còn Bùi Long lúc này, anh chỉ nghĩ đến đứa con gái bé bỏng Bảo Vy của mình mà thôi khi mà trước mắt anh bây giờ là một nhiệm vụ bất khả thi.