Chương 49: Đàm phán mua súng.

Vào những ngày cuối năm 1859, Nguyễn Trung Trực, lúc này được thăng lên thành Phiêu kỵ án Sứ lãnh hải, tâu về triều nội dung là đã bắt được liên lạc cùng đội tàu của người Hoa Kỳ. Kính mong triều đình nhanh chóng phái đặc phái viên tiến hành tiếp xúc trao đổi buôn bán vũ khí.

Bản thân thành viên của cái hội kín Long Tinh Kỳ đang cực kỳ vua vẻ vì tin tức này. Thực lòng thì tên Trực không thích mấy dạng hội kín kiểu này cho lắm, nhất là khi vai trò chính của nó cũng chỉ là đảm bảo quyền lực cho tầng lớp thống trị Đại Nam. Dù vậy, hắn vẫn còn họ để nắm cách tân.

Chiến sự ở Đà Nẵng vẫn đang diễn biến ác liệt, không ai ở Huế biết được quân Pháp đang khốn đốn mà có ý định rút quân. Do đó, việc mua súng là vô cùng cấp thiết.

Kết quả, một phái đoàn gồm các đống người được tập hợp để bàn việc mua súng. Giờ tính chuyện tiếp theo là bàn ở chỗ nào. Gia Định bị Pháp san bằng, sắp tới có thể thành chiến trường lần hai. Đà Nẵng vẫn là chiến trường bị hải quân Pháp phong tỏa. Phía Bắc thì thổ phỉ và đám khởi nghĩa nhân danh Lê triều quá nhiều. Cuối cùng, thành Kiên Giang trở thành nơi được chọn.

Để đảm bảo cho chuyến đàm phán xuông sẽ, Tự Đức đã cho nâng cấp quy mô lớn bến cảng. Các hoạt động xây dựng đều dựa trên năng lực.

Về phần tên Trực, hắn đang không biết Tự Đức làm cái trò mèo gì, mua mấy khẩu súng rách thôi mà vác cả phái đoàn đông nghèn ngẹt như fan hâm mộ ca sĩ thời hiện đại đến đây

Cũng may là đám người này do tổng đốc Hà Tiên tiếp đãi. Tay tổng đốc đang chạy khắp nơi cố để không làm các vị đại quan phiền lòng. Nên nhớ Trương Định chỉ tiếp đãi một viên quan thôi mà đã bài tiệc linh đình ở Gò Công rồi chứ đừng nói tới cả đống quan lớn. Đó còn chưa kể tới phái đoàn ngoại giao của Hoa Kỳ.

Nói tới phái đoàn Hoa Kỳ gồm có tên “bạn thân” Robert và David Burton, đại sứ Hoa Kỳ mà hắn đã gặp ở Singapore khi giả làm cha sứ. Tên David này khi biết bị lừa thì có hơi tức giận nhưng khi biết hợp đồng béo bở sắp đến tay thì hắn đã đá cơn tức giận đó lên chín tầng mây luôn rồi.

Cuối cùng, cái gì đến cùng phải đến. Buổi họp bàn mua bán vũ khí với các đối tác từ Mỹ chính thức bắt đầu. Do là người giới thiệu nên về lý tên Trực không có tham dự. Hắn cũng không để tâm đám súng cổ lỗ sĩ này. Trong thời gian tới, toàn bộ quân lính của hắn sẽ biên chế súng Gras. Ngoài ra, hắn cũng đã chọn tên cho nhóm quân trong nội địa của mình, Lĩnh Nam Quân.

Dù vậy, đến gần cuối, các vị đại nhân lại bỗng nhiên đổi ý, để tên này đi đàm phán cũng không tệ. Cuối cùng tổng đốc Kiêng Giang phải sai người chạy khắp nơi kiếm ghế cho hắn ngồi.

Lúc này, quy trình mua bán giữa hai bên chính thức bắt đầu. Nói là bắt đầu những trong phòng khách của tổng đốc Kiên Giang, cả đám quan viên triều đình và thương nhân Hoa Kỳ đều nhìn nhau gần nữa tiếng đồng hồ như mấy cặp tình nhân vậy.

Nguyên nhân thì có nhiều, cả cái chủ yếu là cả hai bên đều quá hồi hợp. Phía đại diện nhà Nguyễn hồi hộp đã đành, họ chưa từng đàm phán để mua số súng cỡ khoảng 1000 khẩu như vậy bao giờ. Phía Mỹ cũng hồi hộp vì việc thiết lập quan hệ giữ Hoa Kỳ và Đại Nam từng đổ vỡ không ít lần. Lúc thì Đại Nam không muốn bang giao với man di mọi rợ. Lúc thì Hoa Kỳ nổi hứng lên án nạn đàn áp tôn giáo ở An Nam.

“Chư vị, năm xưa hai nước chúng ta từng có ý định thiết lập ban giao nhưng do nhiều yếu tố mà không thành. Nay được trời cao xui khiến, các vị đem vũ khí tới đây đúng là giúp Đại Nam ta” Phạm Phú Trứ mở lời.

Cái này thì đúng là làm phía Mỹ hơi bị nhíu mày. Nói chúng thì người phương Tây lúc này thích nói thẳng vào vấn đề. Người Mỹ thì càng thực tế hơn. Họ không quan tâm nhiều tới hình thức. Dù vậy, nhập gia tùy tục, tuy phương Tây không có câu này nhưng nguyên tắc thì họ cũng hiểu đôi chút.

“Mọi chuyện cũng chỉ là quá khứ thôi thì bỏ qua. Trước tiên cùng bàn về số súng này trước. Mức giá tôi đề nghị là 60 lượng một khẩu. Không biết các vị nghĩ thế nào?” Robert mở lời.

Nghe tới mức giá 60 lượng một khẩu súng, các vị đại quan vô cùng khó coi. Mặt của tên Trực còn khó coi hơn. Đừng nói là hiện tại trong tay trên Robert có mẫu súng tân tiến hơn do Trực cung cấp bản vẽ, đặt theo giá thị trường thì đúng là hắn đang cắt cổ. Dù vậy, đám quan viên Đại Nam lại không biết mới chết chứ.

Trầm ngâm một hồi lâu, lão Phạm Phú Trứ mới nói.

“Cát hạ đựa ra giá cao như vậy chắc cũng phải có cơ sở”

Cái này thì Trực đánh giá cao lão già này. Phạm Phú Trứ có phải quan tốt không? Lão là quan tham có tiếng thì có nhưng bản thân mức độ tham nhũng của Đại Nam đã đứng đầu thế giới, chỉ xếp sau nhà Thanh mà thôi. Lão không ăn thì cũng có người khác và nó không thể phủ địch tài năng của vị đại thần lãnh đạo trụ cột của phái Cách Tân sau này. Nói tới phái cách tân thì nhờ sự xuất hiện của Trực mà sự ra đời của nó đã sớm hơn mấy năm.

“Về chuyện này thì uy lực của một ngàn khẩu Kammerlader là không thể bàn cãi. Chỉ cần vài tháng huấn luyện, tôi bảo đảm các vị có thể đối đầu với bắt kỳ quân đoàn châu Âu nào. Các quân đoàn lạc hậu ở Đông Dương nói riêng và châu Á nói chúng thì khỏi nói” Tên kia lên tiếng.

Ừ thì hắn chém gió. Ừ thì hắn hút máu người. Nhưng một khoảng tiền mua bán có lợi nhuận lớn như vậy mà hắn không lấy thì đúng là có lỗi với Chúa ở trên cao.

Kết quả, hai bên tranh cãi ác liệt. Tên Trực cũng phải thừa nhận nếu hắn không phải dân xuyên không thì có khi bị đám người này giết bằng mồm lúc nào không hay. Cãi qua cãi lại, cuối cùng, sau khi gần như muốn tắt thở, đám quan viên đã giảm được ba mươi lượng. Tổng cộng, chi phí mua súng vào khoảng ba vạn lượng bạc.

Về phần của tên David, hắn hi vọng có thể thiết lập quan hệ ngoại giao và thương mại giữa Đại Nam và Hoa Kỳ. Ngoài ra, hắn hi vọng Đại Nam có thể cung cấp một số giống lúa tốt để hắn mang về Hoa Kỳ trồng thử nghiệm. Đây cũng là lợi hứa mà hoàng tử Cảnh năm xưa đã hứa với đại sứ Mỹ.

Chuyện này thì đơn giản hơn nhiều, bản thân Tự Đức sau một thời gian suy nghĩ đã quyết định cho phép thử nghiệm đề xuất lúc trước của Lâm Duy Hiệp, mở cảng biển mua bán với ngoại quốc. Dù sau cũng có đội quân hiện đại bảo vệ nên lão hoàng đế cũng an tâm hơn.

Tuy nhiên, vấn đề quan trọng nhất là chọn cảng nào. Gia Định đã thành bình địa. Đà Nẵng vẫn đang là chiến trường. Bắc Kỳ thì vẫn loạn lạc. Những nơi còn lại nếu không phải quân cảng thì là không chứa nỗi tàu trọng tải lớn.

Lúc này, khi vụ mở cảng đang bế tắt thì một viên thị vệ đi vào nói nhỏ với Phạm Phú Tứ và Lâm Duy Hiệp. Lão đại quan nhíu mày một chút rồi gọi Trực vào trong.

“Đại nhân, không biết ngài tới có chuyện gì”

“Quân Chàm gốc Mã Lai tấn công Cao Miên từ lãnh thổ Đại Nam rồi rút đi. Vua Cao Miên cho người đem quân đến đòi” Lão nói.

“Ngài muốn tôi đánh nhau với quân Cao Miên?” Trực hỏi.

“Không chỉ vậy, ta, chính xác là hoàng thượng muốn cậu lấy lại trấn Tây Thành. Ngoài ra, chúng ta có thể dùng Cao Miên làm nơi mua bán hay thậm chí cho người Mỹ thuê luôn cũng không tệ” Lão nói.