Chương 50: Thỏa thuận.

Nói về lịch sử Campuchia từ sau khi đế quốc Khmer sụp đổ thì phải dùng hai chữ bị ai để hình dung. Người Thái vốn từng là chư hầu của người Khmer nay vùng dậy trở thành cường quốc khu vực. Người Việt sau khi đánh sập Chiêm Thành thì chiếm dần các vùng lãnh thổ Khmer ở phía Đông Nam, tức đồng bằng sông Cửu Long. Campuchia từ một đế quốc trở thành miếng thịt để hai con sói háo ăn là người Việt và người Thái tranh giành.

Do tính chất quan trọng nên cả hai vị đại quan đều nói chuyện với hắn.

“Vốn dĩ Cao Miên hiện tại chính là Trấn Tây khi xưa. Tiếc là thời Thánh tổ hoàng đế không giữ được” Phạm Phú Trứ thở dài.

Nhìn qua lời nói thì tên Trực hiểu ngay mọi chuyện. Nếu muốn nói phải trách ông nội của Tự Đức, tức Minh Mạng. Phải nói tên Nguyễn Phúc Đảm này làm việc quá hấp tấp. Gã không nghĩ phải mất bao nhiêu thế kỷ người Việt mới sáp nhập toàn bộ Chiêm Thành vào lãnh thổ. Vậy mà đứa con sùng Nho Giáo này của Gia Long định làm một việc vốn mất cả thế kỷ trong vài năm. Kết quả, người Khmer nổi dậy, thỉnh người Thái tới đánh đuổi người Việt.

“Năm đó, tiên đế vì thấy hao người tốn của nên cho quân Đại Nam rút về. Vốn nghĩ mọi sự yên lành. Không ngờ tên Nặc Ông Đôn kia lại thân với Xiêm La và chống lại triều đình. Gửi con của hắn tới kinh đô Xiêm La để làm con tin. Vốn dĩ hoàng thượng không có cách nào trị nỗi hắn nhưng nhờ có cậu mà mọi chuyện đã khác” Lão Lâm Duy Hiệp giải thích.

Vốn dĩ Đại Nam từ thời Thiệu Trị trở đi đã suy yếu tới mức cực điểm nên hoàn toàn không có khả năng quản nổi tên Ông Đôn, gọi cho đúng phiên âm là Ang Duong. Tuy nhiên, hiện tại, quân Đại Nam, chính xác là tên Trực, vừa đánh tan gần một ngàn quân Pháp. Khí thế tăng dữ dội. Nay lai có được một ngàn khẩu súng. Tự Đức bắt đầu muốn học theo ông nội của gã là Minh Mạng, mở rộng cương thổ.

Chuyện này với tên Trực không phải là chuyện xấu. Campuchia tài nguyên dồi dào, nhân công giá rẻ. Đó là một mảnh đất béo bở ở Đông Dương, chỉ thua mỗi Đại Nam thôi.

Cũng may là phía tên Robert đã thông báo việc liên quân Anh- Pháp lùi thời gian đánh nhà Thanh từ giữa sang cuối năm 1860 nên tên Trung Trực cũng có chút thời gian.

Ngoài ra, theo tin tức thì quân Pháp ở Đà Nẵng đã quyết định rút quân sớm hơn mấy tháng. Lão đô đốc chỉ huy bị gọi về Paris giải trình. Tuy không có hi vọng Pháp sẽ từ bỏ dã tâm xâm lược Đại Nam nhưng ít nhất thì nguy cơ của nước nhà cũng giảm đi phần nào.

“Vậy chúng ta phải đợi thánh chỉ” Trực hỏi.

“Không cần thiết. Ta đã được thánh thượng trao toàn quyền. Chỉ cần đại quân chuẩn bị xong là có thể trực tiếp đem quân đánh chiếm Cao Miên, khôi phục lại Trấn Tây” Lão nói.

Trực có hơi nhíu mày. Cái tên Tự Đức này đúng là. Nguy cơ của quân Pháp còn đó mà lại tính chuyện mở rộng lãnh thổ. Xem ra đúng là Trực đã khơi dậy tham vọng của vị hoàng đế vốn nổi tiếng thiếu quyết đoán trong lịch sử.

Dù vậy, cái này thì cũng không hẳn ra xấu. Tuy súng ống luyện tập mấy tháng là ra trận được rồi nhưng không có cái gì quý bằng kinh nghiệm thực chiến. Cách tốt nhất để tích lũy kinh nghiệm là tìm kẻ địch yếu hơn mà tìm. Cao Miên hay Xiêm La tuy không thể xem là quá yếu nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với để đám tân binh đánh nhau với quân Pháp.

Hơn nữa, bản thân cái tên Ang Duong đã có nhiều lần có ý định hợp tác với người Pháp. Hắn thậm chí còn gửi thư đề nghị Napoleon III đánh chiếm đảo Phú Quốc. Bản thân Tự Đức và cả tên Trực cũng lo ngại gã này thật sự sẽ dựa hơi Xiêm La và Pháp để xâm lược Đại Nam.

“Ngoài ra. Nếu được thì ta mong cậu thăm do thái độ của phía Hoa Kỳ” Phạm Phú Trứ lên tiếng.

Nói đơn giản hơn. Mọi chuyện hoàn toàn dựa vào thái độ của phía Mỹ. Nếu họ có hứng thú với một số lãnh thổ ở Cao Miên thì quân đội Đại Nam sẽ trực tiếp chiếm đóng rồi nhường một phần đất cho hải quân Mỹ thuê. Nếu người Mỹ không có ý thì quân Nam sẽ chỉ dọa quốc vương Campuchia một trận để hắn thôi thái độ chống đối.

Sau đó, tên Trực và cái gã Robert mới có dịp bắt chuyện với nhau. Địa điểm lần này là trên tàu chiến của hải quân Hoa Kỳ. Phải nói do công ty có nhiều thứ quá quan trọng nên hắn không dám nói trong thành Kiêng Giang.

Nói chung có lần tên Robert nhắc đến đèn hồ quang. Thế là tên Trực nói về hắn về đèn sợi đốt. Nghe thế tên này liền tìm một số nhà khoa học để nghiên cứu. Cuối cùng, cả đám đã chết ra được đèn dây tóc sớm hơn mấy thập kỷ. Hơn nữa, so với súng Gras thì gã này đã tìm được cách tạo ra dây chuyền sản xuất bóng đèn điện. Nó chắc chắn sẽ là cuộc cách mạng.

“Anh bạn của tôi. Đúng là Chúa đã phái anh xuống Trái Đất. Vonfram thực sự đúng là vật liệu thích hợp để làm dây đốt của bóng đèn. Chúng ta sẽ là những người khởi động của cách mạng công nghiệp lần hai” Gã nói.

Ngừng một chút, gã lên tiếng:

“Trực này, cái gã David có chuyện muốn tôi thăm dò ý cậu”

“Chuyện gì?” Văn Lịch hỏi.

“Tôi không biết cậu nghĩ sao về việc cho hải quân Hoa Kỳ thuê một vùng đất nào đó ở An Nam. Yên tâm, đây là thuê, không phải chiếm. Chúng tôi vẫn sẽ trả tiền cho chính phủ An Nam. Nếu được thì tốt, không được thì thôi. Tuy dân số trên đảo Babeldaob đã tăng lên gần ngàn người nhưng nó vẫn chưa đủ cho nhu cầu nhân công sắp tới.” Gã nói.

Trong lúc này, Trực vẫn đang há mồm. Đúng là trùng hợp khi mà Phạm Phú Trứ đang muốn dò ý người Mỹ thì tên này lại tới đại diện nước Mỹ đòi thuê đất.

“Về chuyện thuê cũng được nhưng mà đó không phải là lãnh thổ của Đại Nam” Trực nói.

“Ý cậu là?” Robert có chút không hiểu.

“Trong thời gian sắp tới, chúng tôi dự định sẽ tấn công Cao Miên vì quốc gia này có ý chỉ thuần phục mỗi Xiêm La thay vì cả hai nước như hiệp ước trước đó. Tóm lại tôi có sẽ thay mặc chính phủ Đại Nam cho phép Hoa Kỳ thuê cảng Khai Biên.” Trực nói một cách chậm rãi.

“Không tệ, mà có lẽ tôi nên mời tên Edmund đó tham gia cùng” Gã người Mỹ lên tiếng.

“Edmund Augustus Blundell? Thống đốc Singapore? Cậu lôi người Anh vào làm gì?” Trực hỏi.

“Trước tiên, nếu dựa theo những gì mà cậu nói tới lúc này thì tôi đoán như sao. Một, chính phủ Đại Nam muốn dùng Cao Miên làm bước lùi để làm hậu phương nhưng lại sợ người Xiêm La tấn công và người bản địa nổi dậy. Do đó, người Mỹ chúng tôi được chọn để làm lá chắn từ xa hay thậm chí là để chúng tôi tấn công phương Tây. Hai, đây còn là dịp để quân đội nước cậu cho quân lính quen với vũ khí mới. Dù luyện tập trên thao trường nhiều cỡ nào cũng không bằng chiến đấu trên chiến trường, phải không?” Robert nói.

Tên nước này thì Trung Trực phải thừa nhận người xưa không ngu. Nếu đó đủ điều kiện thì họ có khi còn áp đảo người hiện đại như hắn. Không thấy đám quan viên nhà Nguyễn kia hay tên người Mỹ đang ngồi trước mặt hắn hay sao?

Mà hình như chuyện này không có liên quan tới việc lôi kéo tên Edmud kia vào.

“Cậu muốn mượn lực của người Anh?” Lịch hỏi.

“Đúng vậy. Và con để tiếp thị sản phẩm. Chúng ta bán bóng đèn cho ai? Dân ở phương Đông ăn không đủ có cần cái thứ đó? Mà họ có cần thì cũng chả có đường dây điện để cung cấp năng lượng. Còn nước Anh thì khác. Tôi tin nhu cầu sẽ cực lớn. Đông thời, chúng ta sẽ cho họ cơ hội chứng minh trình độ kỹ thuật của mình vượt xa người Pháp.” Tên Rostchild lên tiếng.

Cứ như vậy, thỏa thuận giữa Đại Nam và Hoa Kỳ được ký kết. Trong lúc này, Ô Nha Kép, tỉnh trưởng Dey Treang đang dẫn một vạn quân Cao Miên đi tới Châu Đốc mà không nghĩ tới hậu quả cho Campuchia lớn tới mức nào.