Gần mấy tháng sau khi giao tranh với quân Pháp kết thúc, Trực bắt đầu đi tới Pelew hay Phú An. Do mẹ hắn và Kim Định vẫn ở Đại Nam nên Tự Đức cũng chả quản hắn đi đâu, chỉ cần mang số súng hiện đại đúng theo lời hứa là được.
Nói sơ một chút về Phú An lúc này thì nó đã có diện mạo của một thị trấn trên nghìn dân. Các khu phố trong trại đã được xây dựng hoàn tất, ngăn nắp chỉnh tề.
Những khu dân cư đó cũng đều là những khu phố chỉnh tề thẳng tắp, tuy chỉ là những ngôi nhà trệt bằng gỗ, nhưng trông rất khang trang, sạch sẽ. Theo mệnh lệnh của Trực, việc xả rác bừa bãi, làm mất vệ sinh bị cấm tuyệt. Mấy việc như giữ vệ sinh phải làm ngay từ đầu khi đô thị còn chưa phát triển. Nếu đợi khi biến thành siêu đô thị rồi mới làm thì sẽ không còn thời gian nữa.
Vốn dĩ theo lẽ thường thì phải có cả đống cuộc khởi nghĩa nhằm vào đám người của Trực nhưng do bản thân các bộ lạc chưa hình thành quốc gia nên không có tinh thần dân tộc. Đám người Trực lại đối xử tốt, dạy bọn họ làm ruộng nên được tôn thờ.
Dù vậy, mọi thứ vẫn còn phải tổng hợp lại. Do đó, ủy ban nhân dân Phú An bắt đầu phiên họp thường kỳ. Thông thường mọi thứ do tên Tý chủ trì. Tuy nhiên, lần này đích thân Trực chủ trì.
“Ngươi giữ cơ nghiệp của ta ở đây. Công lao lớn lắm” Văn Lịch mở lời.
“Đây là nhờ đại nhân chỉ bảo” Tên Tý nói.
Cái này thì không phải là nịnh bợ. Nhờ Trực tổ chức Phú An theo kiểu hành chính hiện đại nên mức độ công việc của Lý Văn Tý rất nhẹ nhàng. Ngoài ra, số quy mô và số dân ở cả Phú An con cùng lắm chỉ cỡ một huyện ở Đại Nam là cùng.
Đột nhiên, một tên lính của Trực bước vào.
“Báo cáo. Có ngài Robert xin vào gặp. Hết”
“Được rồi. Để ta đi gặp” Trực nói.
Tiện thể, An Phú cũng có thể xem là nơi đặc trụ sở công ty Sword and Shield. Tuy chỗ này hay gặp bão nhiều nhưng các công trình được xây dựng theo đúng quy chuẩn hiện đại nên không sao. Nói về công ty, tên Trực cũng đã quy định rõ chế độ dành cho nhân công. Dân trên đảo thì hắn lo không được nhưng dân gốc Việt thì hắn không có phép tên tư bản này bóc lột quá mức. Dĩ nhiên không tới mức như ngày làm 8 giờ nhưng cũng phải có giới hạn.
Lúc này, tên Robert ngồi đối diện với Trực rồi lên tiếng:
“Anh bạn của tôi. Đúng là không ngờ nha. Hơn một ngàn quân Pháp mà nói thổi bay cái là thổi bay”
“Ấy anh bạn đang nói gì thế” Lịch giả vờ không hiểu.
“Không cần dấu. Cậu nghĩ mọi chuyện có thể qua mắt được người Pháp, Anh và cả tôi sao. Không đâu anh bạn của tôi ơi” Robert lên tiếng.
“Hôm nay Robert tiên sinh tới đây chắc không phải chỉ nói chuyện này” Trực nói.
“Đúng vậy. Tôi cũng vào đề luôn. Khoảng chưa tới một năm nữa, hai nước Anh Pháp sẽ tấn công Trung Hoa. Phải nói là với quân đội kiểu trung cổ của Trung Quốc thì cả hai quốc gia không gặp phải vấn đề gì. Tuy nhiên, không biết từ đâu lại xuất hiện một tên Lý Chấn với đạo quân ngàn người trang bị súng trường do Italia sản xuất. Cái quan trong mà thông tin tình báo thu được là hắn dường như có tư duy chiến thuật không thuộc về thời đại này. Đây bản sao chép báo cáo” Tên Robert nói một hơi rồi đưa báo cáo của tình báo Anh cho tên Trung Trực.
“À mà tôi không có bản dịch sang tiếng Việt hay tiếng Trung. Xin lỗi” Hắn gãi đầu.
Cái này không phải hắn chê trình độ ngoại ngữ của Nguyễn Trung Trực mà là do trong báo cáo có quá nhiều từ chuyên ngành. Nên nhớ là Anh Văn giao tiếp với Anh Văn chuyên ngành là hai lĩnh vực. Nhiều từ chuyên ngành mà người bản xứ trong lĩnh vực đó còn phải tra từ điển.
Dù vậy, Trực lại đọc bình thường. Tiếng Anh chuyên ngành với hắn chỉ là đồ bỏ. Nên nhớ công việc kiếp trước của hắn tiếp xúc ngoại ngữ chuyên ngành cực nhiều.
“Xem ra liên quân Anh Pháp muốn nhờ chúng ta cố vấn. Dù sao thì miếng bánh to như nhà Thanh, muốn nhả ra là chuyện không thể” Trực nói.
“Theo cách nói của cậu hình như là muốn trực tiếp dẫn quân tham chiến” Tên người Mỹ này hỏi.
“Quân số hai bên tính bằng vạn thì đem mấy trăm quân chỉ như muối bỏ bể. Tuy nhiên, chúng ta có thể tương kế tựu kế, căn cứ vào tình hình để đề ra kế sách ứng biến. Có thể một thời gian sắp tới, tôi sẽ chuẩn bị một đội lính đánh thuê đồng thời cố vấn cho quân đội hoàng gia Anh. Còn người Pháp thì có thể để họ đánh giá tên Lý Chấn kia” Trực nói.
Cái này thì đúng là khá mạo hiểm khi tên Lý Chấn kia gần như chắn chắn là dân xuyên không. Dù vậy, nếu không làm gì thì tên người Tàu này sẽ thành mối nguy vô cùng khủng khiếp. Đánh bại được Anh Pháp, hắn sẽ là anh hùng dân tộc, quyền lực chính trị dần sẽ vượt qua Hàm Phong. Tới lúc đó, các nước xung quanh, bao gồm cả Đại Nam, sẽ gặp tai họa.
Để tránh được vượt này, Trực cần phải hiểu được tiềm lực của kẻ địch đến đâu. Dù sao thì lần này cũng là dùng quân đội nước khác thử. Hắn ngu mới không làm. Ngoài ra, sứ mệnh đánh thuê này mà thành công, công ty Sword and Shield sẽ có hợp đồng béo bở khắp thế giới. Tới lúc đó, lợi nhuận là không thể tưởng.
Dù vậy, sự việc Lý Chấn xuất hiện với Đại Nam cũng không phải chỉ là tai họa. Việc làm tổn thất nước Pháp có thể giúp cho cuộc chiến tranh sắp tới đỡ ác liệt hơn. Có lẽ vậy.
“Mà đúng rồi. Chả lẻ cậu không định trở thành quốc vương Pelew. Như vậy sẽ có chính danh trên trường quốc tế” Robert nói.
Cho tới lúc này, lãnh thổ do Trực kiểm soát chỉ là một phần đảo Babeldaob. Cái này làm tên này thấy hơi lạ.
“Đúng là tôi cả ý định kiểm soát toàn đảo nhưng chỉ bao nhiêu đó thôi. Tại sao ư? Vì tôi hiểu rõ thế giới này. Nếu chỉ có chính danh mà làm đám cường quốc đó nghe lời thì có hơi buồn cười. Nước Mỹ đã đổ bao nhiêu máu để được làm cường quốc hạng hai, tôi và ngài đều hiểu rõ. Giờ tôi mà lập quốc thì rất dễ gây chú ý nhất là khi chúng ta có thể sẽ vô tình đắc tội khá nhiều người trong tương lai” Trực nói chậm rãi nhất có thể.
Cái tên Rostchild có hơi ngạc nhiên về hiểu biết của Trực. Đúng là chính danh chưa bảo đảm điều gì cả. Nếu cần, các cường quốc hoàn toàn có thể đem quân xâm chiến bất kỳ lúc nào.
“À đúng rồi. Tôi biết ngài còn một số vũ khí cần giải ngân để sản xuất súng Gras. Trùng hợp là tôi biết một số khách hàng khá tiềm năng” Trực mở lời
“Ai?” Robert hỏi
“Chính phủ Đại Nam. Họ cần súng để phòng người Pháp quay lại. Đúng rồi, vụ này thì nên mời thêm đại sứ Mỹ để thu lại nhiều lợi nhuận nhất” Hắn nói. Dù sao thì cũng phải giữ lời với đám người Phạm Phú Trứ.
“Tưởng gì. Chuyện nhỏ….. Mà có cái này tôi nói trước. Chuyện nào ra chuyện đó. Tuy súng đó không còn giá trị với tôi nhưng không thể tính giá quá thấp được. Cậu hiểu chứ” Robert nói.
Tư bản là những kẻ hút máu người. Đó là sự thật. Dù món đồ đó không cần những có kẻ hỏi mua thì hắn cũng phải bán với giá cao nhất.
“Cái đó thì tôi hiểu. Cứ làm theo luật. Đừng làm quá là được” Trực nói.
Cái này không phải hắn đang chặt chém đồng bào mà nếu tự dưng cho không nhà Nguyễn thì bọn họ đúng thật là sẽ nghi ngờ. Đây cũng có thể xem là đặc tính của người Việt hay của nhân loại nói chung. Hơn nữa, thời này không có trọng tại thương mại. Hắn muốn làm thì không ai cản được. Nếu dùng quyền cổ đông thì sẽ gây rạn nứt mối quan hệ quan trọng này.
Mà dù sao thì hắn cũng đang cần tiền. Cứ coi như Tự Đức ban thưởng cho hắn đánh giặc Pháp đi.
Lúc này, một tên hộ vệ chạy vào:
“Báo cáo. Bộ tộc Airai liên minh cùng các bộ lạc nhỏ dẫn quân vào tấn công Phú An thành”
Thực ra thì chuyện này có thể để tên Lý Văn Tý giải quyết nhưng chuyện có nên đánh trả bằng cách chiếm phần còn lại của đảo hay không thì phải để Trực quyết định.
“Xin lỗi. Tôi có chuyện đi trước. Chuyện cần bàn bạc thì nhiều lắm” Trực nói.
“Không có gì” Robert nói.
Mấy trăm lính trang bị súng trường tên đảo mà không hạ được một đám thổ dân thì cái tên Trực này nên đập đầu xuống đất chết cho rồi.