Kinh thành Huế, chỗ ở của thái hậu.
Tuy không rộng lớn bằng tử cấm thành của nhà Thanh nhưng tòa cung điện này là có nét đẹp riêng. Từ xa, người ta thấy các cấm vệ quân đang đi lại tuần tra. Ai nấy đều vô cùng nghiêm chỉnh. Nói ngu chứ ở hoàng cung mà lộn xộn có nước bị chém đầu cả nhà chứ chả ơi đâu à nha.
Lúc này, một tên thái giám đang chạy hết sức về phía cung thái hậu. Hắn không dám chậm trễ vì đây liên quan tới tính mạng.
“Chuẩn bị nghênh giá” Hắn nói với viên thái giám ở bên cung thái hậu.
Sau đó, tên đi đi vào bên trong nên bẩm báo.
Lúc này, Tự Đức cũng chậm rãi đi tới. Từ xa đã thấy màu vàng nổi bật của long bào. Đoàn người đi theo sau hoàng đế dài như con rắn vậy.
Trong khi đó, một viên thái giám đang chạy tới phía sau một người phụ nữ. Bà ta mặt một bộ đồ màu cam cùng với vô số đường may tinh xảo. Khuôn mặt tuy ở tuổi trung niên những vẫn giữ được vẻ quý phái và có vài nét giống Tự Đức.
“Tâu hoàng thái hậu. Hoàng thượng giá lâm” Một viên thái giám quỳ xuống tâu với hoàng thái hậu Từ Dụ.
“Mau mời vào” Thái hậu Từ Dụ lên tiếng.
Về phần cung nữ và thái giám, tất cả đều quỳ xuống hành lễ theo đúng chuẩn cung đình Đại Nam. Nói ngu chứ ai mà quỳ sai quy cách đều có thể ghép vào tội khi quân phạm thượng.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”
“Bình thân” Tự Đức lên tiếng.
“Tạ hoàng thượng”
Sau đó, hai mẹ con Từ Vũ bắt đầu ngồi nói chuyện với nhau.
“Thần nhi xin được vấn an mẫu hậu. Không biết phụng thể của người có được an khang hay không ạ” Lão lên tiếng.
Tuy đã là hoàng đế nhưng Tự Đức vẫn thường hai tới thăm người mẹ thân sinh của mình.
“Ta cứ gần đây hay bị khó ngủ” Từ Dụ lên tiếng.
“Như vậy là không được đâu ạ. Để thân nhi cho gọi ngự y” Tự Đức nói
Sau đó, vị hoàng đế quay sang nhìn viên thái giám bên cạnh rồi nói:
“Nhà ngươi đi gọi ngự y cho trẫm”
“Tuân lệnh hoàng thượng” Viên thái giám cung kính trả lời.
“Không cần đâu. Bệnh của ta là bệnh của người già. Vì ta hay suy nghĩ mong lung ấy mà” Mẹ của Tự Đức nói.
“Hay là thần nhi đưa mẫu hậu đi thăm quan danh lam thắng cảnh mà người đời thường ca ngợi” Hồng Nhậm, tên thật của Tự Đức nói.
“Không cần, ta chỉ nhớ phương Nam thôi” Từ Dụ lên tiếng.
“Vậy thì khó gì nhưng thần nhi e ngại đường xá hiểm trở, lại có quân Phú Lang Sa đang giao chiến với quân ta. E rằng khó khăn vô cùng”
Lúc này, một tên lính vào báo cáo. Sự xuất hiện của hắn ta làm Tự Đức có chút nhíu mày nhưng sự khó chịu này biến mất ngay sau đó. Nên nhớ khi hoàng thượng cùng hoàng thái hậu trò chuyện thì không ai dám quấy rầy, trừ khí là có tin cấp báo.
Nghĩ tới tin cấp báo thì sắc mặt của vị hoàng đế có chút không vui. Gã đã sai đám người Lâm Duy Tiệp vào Nam tìm thiên mệnh, cũng chính là cái gã tên Nguyễn Trung Trực đó. Dù vậy, hắn cũng chả biết nó có thực hay không. Ngoài ra, quân Pháp cũng đã đánh chiếm Gia Định. Liệu bọn chúng có kế hoạch gì. Không lẽ tính đánh thẳng vào Huế? Càng nghĩ vị hoàng đế càng cảm thấy đau đầu. Vốn là gã lo cho mẹ mình nhưng tình hình hiện tại thì Tự Đức mới là người có bệnh.
“Có chuyện gì?”
“Khởi tấu hoàng thượng. Có tin cấp báo trăm dặm” Tên lính nói.
Nghe tới từ cấp báo trăm dặm, khuôn mặt của Tự Đức càng khó coi. Lão nghĩ đến chuyện không biết quân Pháp đã đánh thêm thành trì nào. Vùng đất Nam Kỳ dù sao cũng là nơi Gia Long khởi nghiệp. Vậy mà đến thời của hắn thì.
Tuy nhiên, khi đọc từ báo cáo. Một sự vui mừng không tả được bỗng xuất hiện. Cả Từ Dự cũng ngạc nhiên vì chưa từng thấy con trai mình vui như vậy. Mà nói vậy cũng không đúng. Khi Thiệu Trị phế bỏ Hồng Bảo, khi di chiếu của tiên đế chọn Hồng Nhậm làm kẻ nối ngôi, đứa con này của bà cũng từng có niềm vui đó. Vậy thì nội dung bức thư đó là gì:
“Người biết không, mẫu hậu? Hơn một ngàn quân Phú Lang Sa tại Nam Kỳ đã bị đánh tan. Đám còn lại thì bỏ chạy. Người biết ai đã làm được chuyện này không? Là hắn, Nguyễn Trung Trực, tên Thiên Mệnh đó. Đó còn chưa kể tới việc Đại Nam ta sắp có được nguồn mua vũ khí giá rẻ. Lúc đầu trẫm cứ nghĩ chuyện thiên mệnh gì đó chỉ là truyền thuyết. Không ngờ nó lại có thật.”
Phải nói là nếu tin này tới sớm hơn thì quá tốt rồi. Có lẽ Tự Đức cũng không cần cho Nguyễn Tri Phương đi đại diện đàm phán với cái tên Cha gì gì đó.
“Hoàng thượng…khụ khụ…tai vách mạch rừng…con trai của ta, không phải con nên….” Từ Dụ nhắc khéo Tự Đức.
Hiểu ý, vị hoàng đế cho cung nữ và thái giám lui hết ra ngoài.
Nói trên lý thuyết thì hậu cung Đại Nam không có quyền can thiệp vào sự vụ của triều đình. Dù vậy, Tự Đức mới lên ngôi chưa đầy mười năm, nhiều phần vẫn cần có Từ Dụ hướng dẫn. Ngoài ra, chuyện Thiên Mệnh là vấn đề cực kỳ quan trọng.
“Theo những gì con nói thì tên Trực đó sẽ tìm cách giới thiệu quan hệ của chúng ta với Mỹ quốc sao?” Từ Dụ hỏi.
Thực ra thì Hoa Kỳ cũng từng nhiều lần tiếp xúc thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Nam vào thời Minh Mạng và Thiêu Trị. Dù vậy, do nhiều yếu tố khách quan và chủ quan mà việc này hầu như không thành.
“Mẫu hậu nói chí phải. Súng của tên kia nghe nói cũng là mua từ thương nhân Mỹ quốc. Tuy câu chuyện này trẫm chưa tin đến một phần nhưng chuyện quan trọng hơn là Đại Nam ta có thể lấy lại được uy danh đã mất từ thời Thánh Tổ hoàng đế.” Tự Đức nói.
“Ta nghĩ còn có một chuyện khác quan trọng hơn” Mẹ hắn mở lời
“Ý mẫu hậu là….” Hồng Nhậm hỏi.
“Bọn phản tặc ở Bắc Kỳ mượn danh nghĩa của vua Lê để tạo phản. Sự xuất hiện của Thiên Mệnh Nguyễn Trung Trực quả là cơ hội để chúng ta đánh vào bọn chúng một cú thật đau, để cho thiên hạ thấy Nguyễn Phúc thị được ông trời phái cứu tinh xuống giúp đỡ. Ngoài ra, về tên kia, cứ để hắn tự do, chỉ cần không tạo phản là được. Tuy nhiên, không được để hắn nắm giữ quá nhiều quyền lực” Từ Dụ nói.
“Nhi thần hiểu. Bản thân mẹ và hôn thê của hắn hiện vẫn đang ở Nam Kỳ nên việc hắn đi ra hải ngoại cũng không thành vấn đề. Thần sẽ cho người chiếu cáo thiên hạ việc Đại Nam có Thiên Mệnh tới giúp đỡ” Vị hoàng đế lên tiếng.