Chương 44: Phát hiện gián điệp

Sau mấy ngày, đám người của Trực cũng tính chuyện rời đất nước. Chuyện ở Pelew quá lâu hắn không quản lý rồi. Còn chuyện hợp tác với Thái Bình Thiên Quốc nữa. Đó còn chưa kể tới mối nguy của tên Lý Chấn.

Dĩ nhiên, với đám người Phạm Phú Trứ, hắn có một cái cớ vô cùng tuyệt hảo, đi mua súng. Bản thân trên này còn dám lấy mạng ra đảm bảo sẽ đêm lại gần một ngàn khẩu súng ngang với súng của quân Pháp hiện đại với giá rẻ.

Với việc đồng ý để mẹ hắn và Kim Định ở lại thì đám người Phạm Phú Trứ không quản hắn đi đâu. Dù sao thì họ đã được Tự Đức ủy quyền tuyệt đối. Hơn nữa, có khả năng quân Pháp sẽ quay lại đánh Nam Kỳ nên việc mua súng là cần thiết. Bản thân mặt trận Đà Nẵng cũng cần chi viện. Bản thân tên Trực dị đoán quân Pháp sắp tới sẽ phải rút đi nhưng hắn không nói gì bởi như vậy là không cần thiết.

Đột nhiên, một thân ảnh xuất hiện. Tốc độ di chuyển cực nhanh.

“Cha, mọi chuyện không hay rồi” Tên Trương Quyền lách người giữa đám quân y. Sự xuất hiện của gã này làm Trực có hơi giật mình.

Phải nói là tính theo tuổi thì tên này chỉ có 15 tuổi. Lúc nói chuyện với hắn chỉ có 13. Vậy mà một kẻ xuyên không như hắn lại bị khí phách của một thằng nhóc 13 tuổi dọa cho sợ.

“Con làm gì thế. Ở đây có quan lớn từ triều đình đó. Mà đã tìm được tin tức rồi à?” Trương Định hỏi.

Đứa con không nói gì mà chỉ đưa bức thư cho Trương Công Định xem. Chỉ đọc lướt qua một lượt sắc mặt gã đã tái xanh. Vị phó lãnh bịnh đọc kĩ bức thư mấy lần rồi đưa cho Nguyễn Ngọc Thăng. Khi đọc, bàn tay của viên lãnh binh đã đấm mạnh xuống mặt bàn rầm một phát "Không thể nào!" Từng chữ được Nguyễn Ngọc Thăng gằn mạnh qua hàm răng đang nghiến chặt.

Sau đó, Trương Định nhìn vào tên Lịch rồi nói:

“Lúc cậu đề nghị ta thành lập một lực lượng chống gian tế, ta luôn tự hỏi nó có cần thiết không. Giờ ta mới biết nó quan trọng thế nào. Không có nó, ta gần như mù như điếc. Trong số rất nhiều người trong hàng ngũ tinh anh của Nam Kỳ lục tĩnh, nghĩa quân hay thậm chí cả triều đình, có người đầu Tây. Đặc biệt, đó còn phải kể đến người bên cạnh ta, kẻ từng tỉ võ với cậu, Huỳnh Công Tấn”

Không ai có thể giữ được bình tĩnh khi nghe tin tức động trời này. Những người vốn đọc không ít sách Nho Giáo như Nguyễn Ngọc Thăng cũng mất bình tĩnh. Quả thực việc trong nội bộ nghĩa quân có kẻ phản bội chính là đả kích không gì có thể sánh bằng đối với bọn họ.

Nếu để binh sĩ ở bên ngoài biết được thì sự tức giận sẽ con khủng khiếp hơn. Có khả năng nhiều người sẽ tìm Huỳnh Công Tấn mà phanh thây ngay làm tức.

Tuy chiến sự diễn ra ở Nam Bộ không lâu nhưng số người ngã xuống thật sự không ít. Đó còn chưa tính số người hi sinh ở Đà Nẵng khi quân Pháp nổ súng. Vốn dĩ rất nhiều binh sĩ đều cho rằng bọn họ đã hi sinh oanh liệt vì nước, lại không thể ngờ được có những kẻ vì lợi ích, quyền lực mà chà đạp lên mạng sống của những người khác. Mà làm sao có thể chịu đựng được khi biết chúng đang dự định lặp lại tràng bi kịch đó. Chúng đã quên mất lịch sử dân tộc, quên đi lòng tự hào trong mỗi người dân Đại Nam, quên đi những xóm làng bị pháo binh Pháp biến thành bình địa.

Có lẽ chỉ có Trực là người bình tĩnh nhất vì chuyện đám người Huỳnh Công Tấn phản bội đã được ghi vào trong lịch sử. Cùng lắm thì hắn hơi bất ngờ với năng lực khủng khiếp của tình báo Pháp. Đúng là chính sách bế quan tỏa cảng gì đó của nhà Nguyễn đã thất bại toàn tập khi không ngăn được quân địch thu thập tình báo và làm cho đất nước kiệt quệ.

Thực sự, dân tộc Việt rất đoàn kết, dù đối đầu với bao nhiêu kẻ thù mạnh hơn vẫn hiên ngang chiến đấu đến cùng để giành lấy tự do. Nhưng truyền thống sáng chói đó vẫn không thể che đi được những vết nhơ vốn quá đen tối. Trong suốt chiều dài lịch sử, không biết bao nhiêu kẻ tuy mang dòng máu Lạc Hồng vẫn không ngừng cúi đầu trước kẻ địch, tuy có biết bao tấm gương phía trước, vẫn không sao chiến thắng được tư lợi của bản thân. Đây chính là bản tính con người, cho dù thời gian có qua bao nhiêu lâu đi nữa cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

Cho tới thời hiện đại, vẫn có nhiều kẻ sẵn sàn nói xấu đất nước, muốn tổ quốc bị chiến tranh khủng bố như ở Trung Đông, muốn quốc gia trở về thời kỳ đồ đá. Kiếp trước của tên Trực đã tiễn không biết bao nhiêu kẻ như vậy sang thế giới bên kia.

Lúc này, Nguyễn Ngọc Thăng bắt đầu nhìn về phía Trực rồi lên tiếng:

“Mọi chuyện đã như vậy rồi, Trực, nói ta nghe ý kiến của cậu. Đám người này nên giữ hay xử lý”

Theo đúng luật pháp nhà Nguyễn, tội bán nước tương đương với tạo phản. Hình phạt là tru vi tam tộc. Bản thân việc này không cần hỏi ý kiến hắn nhưng vốn kính nể hắn từ trước, cộng thêm câu chuyện về Thiên Mệnh nên mọi người đều xem trọng những gì hắn nói.

“Tôi cũng đang tức giận nhưng giờ chưa phải lúc. Đúng là quân Pháp đã bị đẩy lùi nhưng bọn chúng sẽ trở lại với quân lực mạnh hơn chục lần. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ cần những tên Việt gian này. Đây là cơ hội để cung cấp cho quân địch những thông tin sai lệch. Từ đó, quân Pháp sẽ bị ta xoay như chong chóng. Với đám người này, chỉ cần quan sát là được” Trực nói.