Chương 43: Huyền sử Thiên Mệnh.

Sáng sớm, ánh mai chiếu qua khung cửa gỗ thô của gian nhà,in nắng lên gương mặt đang nhắm mắt lại, cố níu kéo chút giấc ngủ vốn đã qua thiếu thốn của Lê Kim Định. Nguyên nhân của giấc ngủ thiếu thốn cũng vì một kẻ tên Nguyễn Trung Trực. Nói về tên Trực thì hắn cũng đang trong ngôi nhà của nàng. Dĩ nhiên là hắn cũng chỉ nhìn nàng ngủ chứ không làm gì hết. Lễ nghi thời này không cho phép. Hắn mà làm ẩu thì có nước uy tính xây dựng bao nhiêu lâu nay trong mọi người sụp đổ hết.

Dù vậy, nó cũng rất dễ làm cho Kim Định cảm thấy không vui nếu nàng không có tình cảm với hắn. Dù thời hiện đại thì việc con trai xuất hiện trong nhà con gái cũng là bất tiện chứ đừng nói Đại Nam thế kỉ 19 vẫn còn chịu ảnh hưởng của tư tưởng Nho Giáo.

Thôn Bình Nhựt sau trận chiến mấy hôm trước vẫn rất bình thường, chỉ là có nhiều người hơn mà thôi. Mà toàn là những người quan trọng.

Hôm nay, thôn Bình Nhựt có thêm nhiều khách, cũng chính là những danh nhân lịch sử. Đó không chỉ là nhóm người của Trương Định mà còn cả những đại thần của phái Cách Tân sau này. Những đại thần này nếu muốn thì có thể làm cho nhóm người Trương Định hay thậm chí là cả Tôn Thất Hiệp vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi.

Hôm nay, tất cả bọn họ đều kinh ngạc trước chiến trích khủng khiếp mà nhóm quân của Trực làm được.

Dĩ nhiên, hắn cũng phải giải thích rõ ràng về việc làm sao mà hắn lại có cả đống súng trong tay. Kết quả là một câu chuyện bi tráng được nghĩ ra. Trong lúc cùng ngư dân làng bên đi phu việc đánh bắt cá. Vô tình, Nguyễn Trung Trực đụng phải tàu chiến Tây Dương. Trong lúc định hi sinh vì nước thì mới phát hiện đây là của Mỹ quốc. Do đó, Nguyễn Văn Lịch dùng cả gia tài mà hắn vất vả kiếm được để mua vũ khí đánh giặc.???

Tiện thể, hắn cũng không buồn giải thích lý do đám chiến hạm Pháp đột nhiên biến mất cùng số lính còn lại. Mọi người chỉ cho là quân Pháp vì thấy chủ lực bị tiêu diệt nên mới rút chạy để ra hội quân với chủ lực ở Đà Nẵng.

Cái này thì cơ bản là Trực muốn dành đường lui cho hắn và thuộc hạ. Hắn muốn cách tân. Đám đại thần của phái Cách Tân sau này tìm đến chứng tỏ hắn đã có cơ hội. Tuy nhiên, hắn cũng không có ý định bị chết. Nến nhớ là Nguyễn Ánh đã từng giết hại ba vị công thần chứ ít gì.

“Không ngờ Văn Lịch huynh đệ trong thời gian ngắn lại có thể huấn luyện một đội quân như vậy. Lão phu bội phục” Phạm Phú Trứ lên tiếng.

Nói sơ một chút thì Phạm Phú Trứ lúc này địa vị tuy cao vượt xa đám người Trương Định nhưng so với những người như Trương Đăng Quế thì còn kém xa. Dù vậy, chức quan của lão vẫn đủ đè chết tên Trực.

“Ấy đại nhân đừng làm vậy. Tiểu nhân chỉ là quản cơ nhỏ nhoi sao dám nhận sự bội phục của đại nhân. Đánh thắng quân Pháp chỉ là mà thôi. Nếu quan quân có trang bị vũ khí tân tiến cùng cách đánh mới thì sẽ giỏi hơn tại hạ nhiều” Trực lên tiếng.

Cái này thì đúng là hắn nói thật. Tuy lúc đầu quân của hắn đã có chiến quả rực rỡ khi mai phục thành công hai nhánh quân của Pháp, làm chúng choáng váng mà thương vong hơn nửa, thế nhưng tố chất cùng trang bị của Pháp quân lại một lần nửa khiến chiến thắng dễ dàng của Trực trở nên khó khăn, suýt tý nữa là thành chiến thắng bi thảm, thậm chí là chiến bại. Chỉ riêng một tên sĩ quan Tây Ban Nha cố gắng phá vòng vây đã thể hiện được sự khác biệt nghiêm trọng giữa hai bên, khi mà quân Việt phải dùng ưu thể hỏa lực để chống lại quân thù. Và khi quân tiếp viện tham chiến, chiến trường suýt tý nữa đổi thành địa ngục.

Để tiêu diệt đám quân này, Trực đã phải vận dụng hết đầu óc, áp dụng kinh nghiệm đánh du kích của Quân Giải Phóng miền Nam. Vậy mà dù phải đối mặc với đội quân có vũ khí bộ binh áp đảo cùng chiến thuật khác biệt, đám quân Pháp kia vẫn bình tĩnh chiến đấu và suýt tý nữa là đánh bại quân của Trực. Nếu hắn không phải là đặc vụ từng trải qua huấn luyện không phải cho con người mà chỉ là học sinh sinh viên thì đã chết từ lâu rồi. Vậy mới thấy truyện xuyên không chém gió tới mức nào.

Nói chúng thì tuy trận chiến này có cái xui nhưng cũng có cái may đó là sự xuất hiện của lực lượng quân y. Thực ra thì quân y đã có từ lâu. Trong quân nhà Nguyễn cũng có. Tuy nhiên, quân y của Lịch có sự kết hợp giữa kiến thức y học hiện đại và cổ truyền. Ngoài ra, còn có sự xuất hiện của rất nhiều phụ nữ với vai trò y tá, điều mà cả châu Âu lúc này cũng là chuyện viễn tưởng.

Quay lại tình hình hiện tại, có thể nói là Trực vô cùng may mắn khi có khả năng gặp được đại quan trong triều. Theo đúng kế hoạch thì hắn định để lại số súng thu được của quân Pháp cho Trương Định và Nguyễn Ngọc Thăng rồi di chuyển sang Pelew, lúc này tên là Phú An. Lý do là bởi vì hắn không chắc có thể tin tưởng được nhà Nguyễn. Nếu nói họ bán nước thì cũng chỉ là một phần. Cái quan trọng là họ lại đặc vận mệnh dân tộc ở phía dưới gia tộc.

“Huynh đệ, có phải cậu thắc mắc tại sao ta lại lặn lội tới tận đây. Lúc mà Nam Kỳ vẫn còn chiến sự để tìm cậu. Đó là vì những cải cách của cậu thôi sao? Chưa đủ. Đó còn vì một truyền thuyết đã có từ thời Thái Tổ hoàng đế. Nói cho đúng thì nó còn liên quan tới triều đại Hùng Vương đã tồn tại cách đây hàng ngàn năm”

Lần này tới lượt Lâm Duy Tiệp lên tiếng. Cái khuôn mặt của lão vốn đã đầy nếp nhăn khi trở nên nghiệm túc thì những nếp nhắn xô đẩy với bộ râu trắng làm lão càng khó coi hơn. Dù vậy, Trực vẫn chăm chú lắng nghe. Trong lịch sử mà hắn biết, Lâm Duy Tiệp và Phan Thanh Giảng chính là hai người ký hiệp ước với Pháp, năm lần bảy lượt ép Trương Định bãi binh. Dù vậy, có vẻ như ở thế giới này, mọi thứ đã khác.

Sau đó, bằng giọng của mẹ kể cho con nghe, lão Phan kể cho Trực và mọi người về câu chuyện mà lão cũng chỉ được Tự Đức kể lại.

Sau khi đánh tan nhà Tây Sơn, Nguyễn Ánh lên ngôi hoàng đế, lấy niên hiệu Gia Long. Do oán hận nhiều năm với nhà Tây Sơn, vị tân đế đã trả thù triều đại này theo cách vô cùng tàn bạo, xóa bổ hầu hết các chính sách của triều đại này, bất chấp nó có giúp ích cho dân chúng hay không.

Cuối cùng, chuyện này đã gây ra một hậu quả mà Gia Long không tưởng tượng. Mỗi đêm, tiếng oán hờn của những linh hồn đã bị giết hại của vương triều Tây Sơn cứ thế mà vang xa. Càng ngày, sắt mặt của tân đế càng thêm tiều tụy. Dù đã mời vô số đạo sĩ về trấn iểm cũng vô phương cứu chữa.

Cứ như vậy, cho tới một ngày, trong giấc mơ, mà Gia Long sau này luôn khẳng định là thật. Một người đàn ông khoác trên mình hình xâm rồng xuất hiện. Ông ta tự xưng là Kinh Dương Vương, Lộc Tục. Mục đích của ông ta đến đây là để giao một sứ mệnh to lớn cho tân đế, cũng nhắm chuộc lại tội ác mà Nguyễn Ánh đã gây ra.

Vào năm mươi năm sau, tức hiện tại, một linh hồn từ thế giới khác sẽ kết hợp với linh hồn của thế giới hiện tại, tạo ra một anh hùng chưa từng có. Chính người đó sẽ thay đổi vận mệnh vốn đã định sẵn của dân tộc Việt, mở ra chân trời mới.

“Và người đó không ai khác chính là ngươi. Đừng hỏi tại sao ta lại biết. Vào thời điểm mấy năm trước, trên trời xuất hiện dị tượng. Tất cả mọi người có chút tiên cơ đã tính ra là một anh linh đã xuất hiện tại đất Việt. Những chính sách chưa từng có của người đã làm hoàng thượng chú ý. Hôm nay ngươi có thể đánh tan cả đạo quân tinh nhuệ của Phú Lang Sa lại một lần nữa khẳng định điều đó”

Tới đây thì tên Trực có hơi toát mồ hôi. Nếu lời đám quan kia kể là đúng thì có nghĩa là thế giới này có thần linh. Vậy mà hắn dám giả danh thần linh để thu phục lòng người. Liệu có bị gì không đây. Nhưng mà nghĩ lại nếu thần linh kia có thật thì chắc họ cũng sẽ keo kiệt tới mức đó đâu.

Dĩ nhiên, cũng có khả năng đây là chuyện bịa nhưng ở địa vị của đám đại quan trước mặt thì vốn dĩ không cần thiết. Họ hoàn toàn có thể ra lệnh, chả có lý do gì lại bịa ra một cậu chuyện cả.

Ngoài ra, dựa theo những gì hiện tại thì đúng là hắn ở dòng thời gian khác thật rồi.

Trong khi đó, mọi người trong căn phòng đều thở không thành tiếng. Nó thực sự quá sức tưởng tượng rồi. Không thua gì những thứ mà Trực nói.

“Được rồi. Các vị đại nhân. Hiện tại tuy quân giặc đã bị đẩy lùi nhưng chuyện chúng tấn công trở lại là sớm muốn. Lần này quân số có thể gần mấy vạn. Quân ta chống cự không nổi. Do đó, cần phải có một kế hoạch cụ thể cho tình hình hiện tại” Văn Lịch lên tiếng.

Phải nói đúng là hắn định đứng phía sau bức màn mà hướng dẫn. Dù vậy, trước tình hình này, có lẽ việc hắn bước ra ánh sáng là chuyện sớm muộn.

“Ngoài ra, nếu ngài không phiền thì có thể cho tiểu nhân biết thân phận của ngài được không? Xem ra các vị không phải chỉ là đại thần bình thường trong triều” Trực nói.

Nếu giả thuyết của hắn là đúng là có một tổ chức bí mật đang bảo vệ cho nhà Nguyễn.

“Bọn ta là Long Tinh Kỳ, về nguồn gốc thì nó bắt nguồn từ đạo quân bí mật mà Nguyễn Kim dùng để đối phó với nhà Mạc từ ba trăm năm trước.” Lão nói.

Thái độ của Lâm Duy Tiệp rất rõ ràng. Kẻ rõ như vậy rõ ràng muốn mới cả đám người gia nhập. Không gia nhập? Vậy vì đành cho tất cả gặp tai nạn đáng tiếc vậy.

Nếu như vậy thì Trực không từ chối vì nó không mâu thuẫn với kế hoạch của hắn.