Chương 41: Đại thắng (phần 2)

Trong lúc đám quân Pháp đanh bị Trực đánh cho tan xác thì Thầy Sáu cũng đang lên kế hoạch cướp pháo của giặc. Dù quân đội của Trực khá mạnh nhưng chủ yêu chỉ là bộ binh mà chưa có pháo binh hỗ trợ. Tuy hắn không thích loại pháo nạp đạn từ phía trước như Napoleon III mà thích khẩu Armstrong của Anh hơn nhưng so với việc bỏ tiền ra mua hay sản xuất thì cướp của quân địch vẫn là cách nhanh nhất. Sau này có vũ khí tân tiến hơn thì nhượng lại cho kẻ khác.

“Báo cáo. Binh đoàn chó đã sẵn sàn. Hết” Một tên lính dưới quyền báo lại cho Thầy Sáu.

Dù chưa quen nhưng lão cũng phải thừa nhận hệ thống này tân tiến hơn của triều đình nhiều. Chả trách quân của Pháp quốc lại mạnh như vậy.

“Tốt. Buộc lục lạc và gáo dừa vào chân chó như thằng Trực, ý ta là đại nhân dặn chưa?” Ông hỏi.

Khi làm như vậy, bầy chỗ sẽ tạo ra tiếng như một đoàn kỵ binh đang xông tới. Quân địch sẽ tưởng quân ta hùng hậu lắm nhưng không phải vậy.

“Dạ rồi. Còn bịt mõm nữa. Tội nghiệp, đám trẻ cứ khóc hoài vì thương tiếc tụi chó”

“Tiếc gì. Bảo tụi nó đám cho chạy dưới tầm bắn, không chết được đâu. Đại nhân bảo vậy đó. Mà buộc bùi nhùi rơm vào đuôi trâu chưa” Thầy Sáu nói.

“Xong từ lâu rồi”

Phải nói là quân số của thầy Sáu cũng chỉ có vài chục người chứ nếu không thì lão đã xông ra giết hết đám quân Pháp rồi chứ đầu cần bố trí kế hoạch phiền phức như vậy.

………………………………………………..

Lúc này, trung tá Pierce của hải quân hoàng gia Pháp đang phát biểu. Trong khi cả đám đang đi tìm quân địch để kiếm quân công thì hắn lại phải ở chỗ này canh pháo. Chả lẽ vì hắn không phải con cháu nhà có điều kiện. Nghỉ tới đây thì đúng là hắn thực thấy tức. Cách mạng Pháp, sự lên ngôi của Napoleon I, tất cả đều như máu xương của tầng lớp nghèo khổ. Vậy mà có ai nhắc tới.

Dù vậy, với tư cách là một sĩ quan hoàng gia, hắn không dám lơ là chức trách.

“Tất cả nghe đây. Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ pháo binh. Tuy có lẽ quân mạnh nhất của địch đang bị truy đuổi nhưng cũng không biết chừng một nhanh quân khác sẽ tập hậu. Do đó, mọi người đề cao cảnh giác”

Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ phía bên phải. Đó gần giống như là tiếng vó ngựa.

“Báo động. Quân địch tập kích.” Một tên lính hét lớn.

Tên Pierce lúc này cảm thấy kỳ quái bởi quân An Nam không có kỵ binh. Tuy nhiên, hắn cũng nghe cấp trên nói qua đạo quân mà bọn hắn đụn độ có thể không thuộc biên chế của chính phủ An Nam. Mà tiếng vó ngựa đang xuất hiện ngày càng lớn thì không thể nào là giả được.

“Tất cả chuẩn bị chiến đấu” Tên sĩ quan Pháp hét lớn.

Do là quân tinh nhuệ, mọi tên lính đều chuẩn bị rất nhanh.

“Chuẩn bị. Hàng thứ nhất.”

Binh lính của hàng thứ nhất bắt đầu chỉa súng ra phía trước để ngắm bắn.

“Báo cáo. Trời quá tối. Không thể thấy đường để bắn” Một tên sĩ quan dưới quyền lên tiếng.

“Cứ bắn bừa. Thế nào cũng trúng” Pierce hét lớn

Sau đó, binh sĩ làm y chang như hắn nói. Một loạt viên đạn bay về phía đám chó. Dù vậy, do đạn bay lên quá cao nên chẳng trúng con nào.

“Mình chẳng nhìn thấy gì cả” Một tên lính than thở.

“Vì Chúa. Nếu muốn sống thì bắn tiếp đi” Tên sĩ quan chỉ huy hét lớn.

“Báo cáo. Chúng đã bắn liên tục mà tiếng vó ngựa vẫn còn. Hơn nữa khoảng cách ngày càng gần. Trung tá, xin hãy ra quyết định” Tên dưới quyền nói.

“Được rồi. Tất cả chuyển sang đội hình ô vuông”

Trong quân sự, trận hình ô vuông là một trận hình mà trong đó, binh sĩ sẽ dàn trận thành hình ô vuông, mỗi phía có số quân bằng nhau để cân bằng sức tấn công. Mỗi "ô vuông" như thế thường có khoảng ít nhất là 100 - 200 quân, có thể nhiều hơn hoặc vô hạn số lính, miễn sao là bốn cạnh của trận hình phải có số lính bằng nhau.

Phải nói đây đúng là cách hiệu quả để khắc chế kỵ binh. Khổ nổi hắn hoàn toàn không đấy với kỵ binh. Khi “ngựa” của địch tới gần thì đó lại là một đám chó.

“Chết triệt. Bị lừa rồi. Bắn chết đám cho ta” Pierce với mặt tức giận như cái cà chua mà hét lớn.

Tuy nhiên, đó chưa phải là tệ nhất. Ở bên cánh trái, một loạt binh lính ẩn thân từ trước bắt đầu khai hỏa. Trận hình ô vuông tuy là khắc tinh của kỵ binh nhưng lại vô cùng bị động khi dàn trận cùng bộ binh, nhất là với đội hình tản mác như hiện tại.

Tên sĩ quan Pháp biết bản thân đã mắc bẫy. Dù vậy, hắn cũng không sợ do bản thân còn có pháo. Tuy quân lính đã bị bắn chết hơn chục người nhưng chỉ còn pháo binh thì hắn không sợ. Chỉ cần cho pháo xoay về hướng bọn họ là được.

Ngoài ra, kinh nghiệp trên đường phố Paris nói cho hắn biết có lẽ đám quân truy đuổi kia đã lành ít dữ nhiều rồi. Sau khi đánh xong đám này hắn sẽ cho người đi thám thính. Nếu có gì bất ổn thì làm tức rút về đồn phía Nam Gia Định. Hiện giờ quân ở đó, tính luôn trên tàu chiến cũng chơi tới trăm người. Một khi tấn công thì cả đám lên gặp Chúa trời.

Nghĩ là làm, hắn ra lệnh.

“Toàn quân chuyển thành ba hàng nhắm vào quân địch mà bắn”

“Có lẽ các ngươi nghĩ ta cũng ngu như đám kia chắc. Ông đây từng làm đại ca ở khu ổ chuột Paris đó. Đợi pháo xoay xong thì chết với ông” Hắn nghĩ thầm.

Đột nhiên, từ phía khác, một đàn trâu xông tới. Do bị đốt ở đuôi nên chúng lao tới không thua gì một bầy voi.

“Tiếng động gì vậy” Một số tên lính nghĩ thầm.

“Trời ơi, là trâu nước của châu Á đó.” Một vài tên hét lên rồi bị hút bay lên trời. Một số tên khác đang ngắm bắn thì cũng bỏ súng mà chạy.

“Tất cả không được bỏ chạy. Chúng ta là những con gà trống Goloa” Một vài tên hét lớn.

Dù vậy, khi bị trâu dí sát nút thì bọn chúng bỏ chạy còn nhanh hơn binh lính dưới quyền.

Phải nói thật lòng, nếu ngay từ đầu cho trâu nước ra trận thì có khả năng là quân Pháp sẽ bắn chết toàn bộ. Tuy nhiên, lũ chó ra trận làm bọn chúng tưởng kỵ binh mà sử dụng trận hình ô vuông. Tiếp đó, lại cho binh lính xông lên làm bọn chúng chuyển từ ô vuông sang đội hình ba hàng. Cuối cùng là dùng trân nước phá vỡ phòng tuyến.

Bản thân tên Pierce cuối cùng cũng hiểu được kế hoạch. Đó là khi hắn bị một viên đạn bắn vào ngực.

Không có cha xứ rửa tội, chả biết hắn có thể lên được thiên đường không.

Trong khi đó, những tên lính Pháp cuối cùng đã ngã xuống.