Chương 40: Đại thắng (phần 1)

Trong lịch sử ở thời đại của hắn, có một cuộc chiến mà không ai có thể quên, Kháng chiến chống Mỹ hay còn gọi là chiến tranh Việt Nam. Một đạo quân nông dân đã đánh bại quân đội mạnh nhất hành tinh. Rất nhiều người cho rằng quân Việt lấy một đổi mười nhưng đó hoàn toàn là sai lầm. Diện tích và dân số Việt Nam chỉ cỡ một bang của Mỹ thì lấy một đổi mười kiểu gì. Không khác gì bảo dùng biển người để đánh với quân đội Trung Hoa. Thực ra, cái mà người Việt Nam là đó chính là khiến cho quân đội kẻ địch không thể phát huy tối đa sức mạnh, phải đánh bằng lối đánh mà bọn chúng không hề được huấn luyện. Không cho chúng kết hợp hỏa lực. Bằng cách đánh này, vài người lính Giải phóng đã xoay cả đạo quân của đối phương như chong chóng.

Hôm nay, Trực muốn thử làm việc này sớm hơn một thế kỷ.

Chỉnh chu trang bị xong, Trực hô to "Xuất chiến!" Lập tức toàn bộ đội quân gọn gàng theo bách phu trưởng của mình, binh chia tám cỗ như tám dòng nước tản ra, nhanh chóng tiến về phía Pháp quân.

Jauréguibery cảm thấy chuyện đám này đang làm là vô cùng ngu xuẩn dù chả biết chúng định làm gì. Cách duy nhất mà chúng có thể làm là cho lính gươm giáo xông lên để bù vào sự thiếu hụt về quân số của mình. Mà cái đó thì quân Pháp không sợ.

“Tất cả chuẩn bị. Sẵn sàn khai hỏa khi có lệnh” Tên chỉ huy hét lớn.

Theo mệnh lệnh của sĩ quan chỉ huy, tất cả binh lính đều ở trang thái sẵn sàn. Hàng thứ nhất chỉa súng về phía trước, một khi bị tấn công thì sẽ làm tức khai hỏa. Tiếng chân quân địch đang nhanh chóng tiếp cận vang vọng trong đêm, làm mặt đất cũng run rẩy từng cơn.

Một trăm bước, tám mươi, bảy mươi... ngay khi quân Nam còn cách quân Pháp tầm hơn năm mươi bước, toàn bổ đồng loạt nổ súng…rồi biến mất. Nói đúng hơn, dòng sông quân Nam liền chia thành mấy con suối nhỏ tản ra mất, để lại cho Pháp quân một vùng trống không, không còn mục tiêu, không còn địch nhân nữa.

Chiến thuật ngụy trang quá tốt, quân của Trực xuất hiện bất ngờ rồi biến mất… cũng bất ngờ không kém. Chỉ để lại vài cái xác bị trúng đạn của quân Pháp. Bọn xạ thủ nhao nhao nhìn lên phía sĩ quan chỉ huy đợi lệnh. Nhiều tên đang giữ tư thế ngắm bắn đang thắc mắc sao mãi chưa thấy lệnh bắn. Khẩu súng nặng trịch làm bọn hắn run rẩy. Cánh tay thì đang mỏi nhừ.

Jauréguibery khó hiểu nhìn phía trước, thân là chủ tướng hắn cũng không hiểu phải làm sao. Nhưng không đợi bọn hắn tìm hiểu, từ bốn phương tám hướng, quân của Văn Lịch lại xuất kích.

“Dàn hàng bắn nhau kiểu cận đại? Làm ơn đi, ta không định đánh kiểu đó với kẻ địch mạnh hơn đâu” Đây là suy nghĩ trong đầu Trung Trực lúc này. Đó cũng là cách là đám lính dưới quyền hắn đang vận hành. Có lẽ khi nào có thời gian thì hắn sẽ cho bọn họ một cái tên thật hay vậy.

Nói về tình hình hiện tại, quân Pháp dàn hàng theo hình chữ nhật. Phía trước chính là vô số nòng súng sẵn sàn khai hỏa, đúng theo quy chuẩn thời cận đại. Trong khi đó, hai bay thì chỉ có ba tên lính sẵn sàn bắn trả nếu bị tấn công. Phía sau thì không có ai đề phòng.

Thực ra thì nếu bọn chúng đang đánh với quân đội châu Âu hay nhà Thanh thì chả cần phải lo. Đường rừng nhỏ thêm vào rừng cây rậm rạp làm không có mấy đội quân dám tấn công họ từ hai cánh, nhưng Nguyễn Trung Trực lại có thể. Thực ra không chỉ hắn mà hầu hết nghĩa quân của Trương Định hay Nguyễn Ngọc Thăng trong lịch sử đều có thể, chỉ là không trang bị vũ khí mạnh như của hắn mà thôi.

Giống như một bầy ong, dưới sự chỉ huy của các tiểu đội trưởng, bọn họ dùng súng Colt xoay nhắm vào quân Pháp. Những người trang bị súng Kammerlader linh hoạt lách qua hàng cây, leo lên cao, bắn vào bọn Pháp quân từ góc chết. Đa số bọn chúng đang ở tư thế ngắm nên không cách nào phòng ngừa đạn bay từ phía khác mà trở thành bia tập bắn cho quân lính của Trực.

Jauréguibery thấy vậy cũng không nao núng, hắn khinh bỉ ra lệnh.

“Thay đổi đội hình. Toàn quân bắn trả cho ta”

Quân Pháp nghe lệnh lập tức bước đều chân chậm rãi biến trận. Đội hình nhanh chóng di chuyển để hướng nơi tập trung hỏa lực về phía quân địch. Dù vậy, tính cơ động vẫn kém xa Trực

Nhìn thấy cách quân Pháp phản ứng, hắn mỉm cười. Phải nói đây đúng là đạo quân chính quy, tinh nhuệ. Khổ nổi tư duy chiến thuật vẫn không thể thoát ra khỏi thời kỳ cận đại. Việc di chuyển đại quân theo đội hình chữ nhật ở nơi có nhiều vật cản như trong rừng rất dễ giảm tính cơ động. Đó còn chưa nói quân phục của các nước châu Âu thời này vẫn quá nổi bật, làm họ trở thành bia cho xạ thủ.

Lanzorotte vừa rút súng lục ra bắn vừa chửi:

“Vì Chúa. Đám này không dám dàn hàng ra bắn mà lại bắn lén. Cầu cho linh hồn của chúng sau khi chết sẽ nếm trải hỏa ngục của Satan”

“Đừng hoảng. Theo ta đoán đúng, bọn chúng chỉ đang giãy dụa mà thôi” Jauréguibery lên tiếng.

Dù vậy, hắn nhận ra tình hình đang có chuyển biến. Tên này có cảm giác kẻ đứng sau đám quân kia đến từ một tương lai rất xa vậy.

Phải nói thật lòng, nếu so với tình cảnh của kỵ binh thì bộ binh còn sướng chán. Đáng lý ra khi nhận ra tình huống này quân Pháp phải cho kỵ binh ngừng tấn công bởi đối phương không dàn trận mà tản mác bắn tỉa trong rừng. Đây là tử địch của kỵ binh. Mà đúng là chúng đã làm vậy nhưng tên liên lạc đã bị Trực cho người bắn chết. Thời này chưa có thiết bị di động. Muốn liên lạc chỉ có thể dùng cờ hiệu, bồ câu, lửa hiệu…

Kể ra cũng hơi mỉa mai khi kỵ binh hoàng gia Pháp chính là lực lượng xưng bá châu Âu nhiều thế kỷ. Chiến thuật của quân Pháp là cho pháo binh bắn tan nát trận hình quân địch, bộ binh lên phía trước, kỵ binh tấn công hay cánh. Trong chiến tranh Napoleon, kỵ binh đã gây bao nhiêu kinh hoàn cho kẻ thù.

Tuy nhiên, đó là ở đồng bằng. Còn đây là trong rừng. Lúc này, người lính bộ binh trên hai chân lại có uy hiếp lớn hơn so với kỵ binh. Tốc độ, tính cơ động, khả năng phá đội hình tất cả đều không sử dụng được. Những người đàn ông châu Âu cao lớn trên lưng ngựa trở thành mục tiêu quá dễ dàng. Chưa tới nữa tiếng đồng hồ, kỵ binh, niềm tự hào từ thời chiến tranh Napoleon, nay đã thành quá khứ. Nói đúng hơn là chết hết luôn rồi.

Ngay sau khi tiêu diệt kỵ binh, quân của Trực tập trung vào đám bộ binh. Toàn bộ quân, kể cả những người còn đang mỏi mệt cũng được tung ra. Việc nhìn thấy kỵ binh địch bị tiêu diệt hoàn toàn đã làm cho họ có một sự kích thích cao độ. Dĩ nhiên, tất cả đều dùng đội hình tản mác, dựa vào cây cối để che chắn.

Dĩ nhiên, vốn là quân đoàn tinh nhuệ, quân Pháp vẫn chưa có ý định bỏ chạy. Hơn nữa, nếu bây giờ bỏ chạy, dưới hỏa lực của quân địch, toàn quân sẽ trở nên tán loạn ngay làm tức. Đến lúc đó thì dù là một đám nông dân cầm gươm giáo cũng đủ giết tất cả bọn họ. Hiện tại họ đã đi xa vị trí pháo binh có thể chi viện. Sĩ quan liên lạc thì bị bắn hạ liên tục.

“Toàn bộ lực lương chia làm ba mặt phòng thủ” Hắn hét lớn.

Dù thế nào, Jauréguibery cũng vẫn tin mình không mất hết hi vọng. Hắn biết quân địch tuy đánh cho hắn phải bò nhưng số lượng chả có bao nhiêu. Chỉ cần quân của hắn anh dũng trụ vững thì chắn chắn sẽ đánh bại được quân địch. Trận chiến này chắc chắn sẽ thành một trong những trận chiến vĩ đại của nước Pháp.

Trong đoàn quân Việt, Trực chú ý rõ động tĩnh của tên sĩ quan Pháp. Phải thừa nhận là nếu không phải bọn chúng đem quân xâm lược nước Nam rồi bốc lột dân Việt Nam hơn 80 năm, Trung Trực sẽ vô cùng kính trọng tên này. Khí phách của hắn cùng đoàn quân dưới quyền không thua gì Napoleon năm xưa.

“Cho một phía vừa đánh vừa rui không được đánh mạnh. Các phía còn lại. Bắn chết bọn Tây này cho ta!” Trực ra lệnh.

Phía quân do tên Jauréguibery chỉ huy. Mọi thứ tương đối đơn giản. Vừa quân Việt vừa đánh vừa lui làm cho tên này nghĩ Chúa đã mỉm cười với hắn mà không thèm kiểm tra những nhánh quân còn lại.

Nói về những nhánh quân còn lại. Phải nói nhánh quân do Lanzorotte chỉ huy thì còn đỡ, bởi hắn là sĩ quan chỉ huy có kinh nghiệm. Trong khi đó, tên Peter bị đánh cho bò dậy được. Hắn suýt tí nữa là bị bắn thành tổ ông luôn rồi.

“Đại tá. Tình hình không ổn. Cứ thế này quân ta sẽ chết hết mất. Phải nhanh chóng rút quân thôi. Nếu địch quân truy đuổi, chúng ta còn có pháo binh hổ trợ. Vì Chúa, chúng ta không thể làm vì hơn đâu. Dù Napoleon I tái sinh cũng khó làm khác hơn” Lanzorotte bỏ mặt cánh quân của mình đang dần bị bắn gục mà chạy tới khuyên cái tên Jauréguibery. Dù sao thì chính tên Tây Ban Nha này đề xuất truy đuổi nên hắn cũng thấy mình có phần trách nhiệm.

“ĐÙNG”

Một tiếng súng vang lên. Đó là lực lượng bắn tỉa mà Trực đã huấn luyện. Phải nói là hắn không đạt được như kỳ vọng, không làm tên sĩ quan kia chết ngay được. Mà đó còn không phải là sĩ quan Pháp.

“Đại tá” Tên sĩ quan Pháp hét lớn.

“Ta biết là các người xem thường Tây Ban Nha nhưng nếu không nhờ Tây Ban Nha tiên phong thám hiểm, liệu có đế quốc Anh, Pháp hay không. Chạy đi, Jauréguibery. Phải cho thế giới biết về hắn. Chiến thuật mà hắn sử dụng không thuộc về thời đại này. Dù là thiên thần hay người ngoài hành tinh, sự tồn tại của tên này quá nguy hiểm.

Sau đó, sĩ quan quân đội hoàng gia Tây Ban Nha chính thức lìa đời. Tên Peter cũng bị bắn chết.

Không còn cách nào, đám tàn quân đành ra lệnh rút. Dù vậy, hắn hoàn toàn không nhận ra là mình đã bị bao vây. Đúng vậy, hắn đã bị bao vây còn quân của hắn thì đã chết gần hết.

Cuối cùng, một gã châu Á cùng một người phụ nữ châu Á đi tới trước mặt hắn.

“Đầu hàng đi” Gã kia nói bằng tiếng Pháp.

“Mơ đi” Gã sĩ quan Pháp vừa nói vừa rút súng lục ra.

Trong lúc binh lính lui lại che chắn cho Trực và Kim Định thì họ nhận ra tên này không định giết ai hết.

“Hoàng đế Napoleon III vạn tuế. Nước Pháp muôn năm” Hắn hét lớn, chỉa súng vào đầu rồi bóp cò

“Ai nói những người đàn ông Pháp đã chết cùng Napoleon I chứ” Trực nghĩ thầm.

“Còn đám lính pháo binh thì sao” Kim Định hỏi.

“Để cho thầy Sáu lo. À mà cho người chôn xác tên này đi. Hắn cũng có thể xem là anh hùng” Trực nói.

“Bọn chúng còn gần 100 lính, lại có cả đại pháo…” Nàng lo lắm.

“Đừng lo. Thầy Sáu có kế hoạch hết rồi” Hắn nói.