Châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá, dã tràng se cát biển Đông.... Hàng loạt câu từ có thể diễn đạt tình cảnh này. Phía quân Pháp cũng thấy Trực giống như những chiến binh Gaul chỉ có áo giáp da lao vào hàng ngũ quân La Mã bọc giáp đầy mình. Tuy quân đội của Lịch có ưu thế hơn những quân của tên Jauréguibery về hỏa lực nhưng đó chỉ là năm mươi khẩu súng Gras còn số súng Kammerlader thì có tầm bắn ngắn hơn, được cái là nằm đạn phía sau mà thôi. Trong khi đó, quân địch còn có quân số đông đảo hơn đang ép sát.
Dĩ nhiên là phía quân Pháp cũng chịu thiệt hại. Tuy nhiên, một tên ngã xuống thì tên kia lắp vào. Quân đội châu Âu đều được huấn luyện với kỷ luật cao, cũng là tiền đề của các đạo quân hiện đại sao này. Nếu ở chiến trường quy ước, dù một đạo quân phương Đông có trang bị đầy đủ súng ống đạn pháo cũng sẽ dễ dàng bị quân đội phương Tây đánh bại do tố chất hay nói đúng hơn là kinh nghiệm thực chiến kém nhau quá xa. Đa số binh lính châu Âu trước khi nhập ngũ đều đã quen với súng đạn, thứ vẫn còn xa lạ với phần lớn dân châu Á, từ khi hắn gia nhập quân đội.
Quay trở lại tình hình hiện tại, nhóm người của Trực bắt đầu chịu tổn thất do quân Pháp bắn theo từng hàng để áp đảo. Nếu xét theo quân số hiện tại quân Pháp lại chiếm ưu thế. Tên chỉ huy người Pháp hiện giờ dám dùng chiến thuật mà mấy tháng trước hắn còn cho là của bọn mọi rợ, lấy thịt đè người. Hắn biết quân số đối phương, nói đúng hơn là lính trang bị súng của đối phương không có nhiều. Tuy cái giá phải trả để thu thập được khả năng của kẻ địch là một số không nhỏ lính Pháp và Tây Ban Nha, nêu so với quân số hiện tại ở Nam Kỳ, nhưng hắn cảm thấy đáng giá.
Ngoài ra, bắn nhau gần cả một đêm, hắn không tin đạn dược của tên này vẫn còn nhiều. Một người lính có thể mang được bao nhiêu súng đạn, hắn biết rõ. Cho dù muốn bổ sung thì cũng không thể bổ sung trong lúc bắn nhau kiểu này được.
Trong khi đó, những tên lính Tây bị bao vây thì nhanh chóng tìm cách xông lên. Thâm chí, chúng dường như sẵn sàn đánh giáp lá cà để phá vây. Chúng không quan tâm đến quân Việt phía sau mà chỉ muốn hội họp với đám đang tiếp viện. Vô hình chung, tình thế này lại càng làm cho pháo binh, vốn được mấy con ngựa cực khổ kéo mấy km, không phát huy được hiệu quả.
Thực ra thì phía quân đội đang bao vây nhóm hai tên sĩ quan Pháp và Tây Ban Nha cũng mệt cả rồi. Đúng là họ có sức chịu đựng tốt thật đấy nhưng đó không phải là vô hạn. Cuối cùng, sau khi chạy tới hỏi ý Trực, nàng Mận quyết định cho cánh quân tản ra, để cho hai nhóm quân chính thức hội họp.
Trong cơn la hét vui mừng hân hoan sau khi từ cõi chết trở về của đám tàn binh, cùng những ánh mắt đằng đằng sát khí và tự kiêu của đám quân tiếp viện, tình thế hai bên lại biến đổi. Đêm này quá đúng là dài. Quân Pháp phục kích quân Việt, quân Việt phục kích lại quân Pháp, quân phục kích khác của Pháp lại bị phản phục kích,… Cuối cùng là tới viện quân Pháp tiếp cách đánh tan quân Việt.
Khi vừa mới xuống ngựa, Lanzorotte chạy tới ngay phía của tên Jauréguibery. Đúng lý ra hắn định đấm cho tên này một trận nhưng lực lượng của hắn đã không còn nhiều. Dù sao thì tên người Pháp này cũng đã cứu hắn một mạng nên không còn cách nào khác ngoài nói lời mà mình không muốn nói:
“Thành thật cám ơn đại tá đã cứu tôi” Hắn nói.
Dù cực kỳ hả dạ nhưng Jauréguibery không nói gì quá đáng. Dù sao hắn cũng là đại diện của đế quốc Tây Ban Nha. Chỉ còn một ngày hai bên có quan hệ đồng minh, nói thẳng ra là chư hầu, hắn vẫn phải nói năng lịch sự với tên Tây Ban Nha này. Nên nhớ là cả đô đốc còn không dám nói gì quá mất lịch sự. Cái hắn và cả chính phủ Pháp cũng như Napoleon III cần là phải để cho người Tây Ban Nha hiểu, thời hoàn kim của họ đã qua lâu rồi.
“Chúng ta ngay nhau về quân hàm nên ngài không cần quá khách sáo. Là do quân địch quá gian xảo. Lại nói thắng thua là chuyện thường. Nước Pháp của ta không phải là ví dụ tốt nhất sao? Hiện tại vương triều Bonaparte đang trong giai đoạn huy hoàng nhất” Jauréguibery nói.
Bỏ qua sự giả tạo của tên này, Lanzorotte nhìn về phía quân Việt mà lên tiếng:
“Theo ngài, sĩ khí quân ta đang lên mà quân địch lại đang xuống. Liệu có nên tổng tấn công”
Phải nói là dựa theo cách mà quân địch đang di chuyển hiện tại, việc dịch chuyển pháo binh hổ trợ là không thể nào. Mà có chạy theo kịp thì với đội hình kỳ quái của cái đám kia, nhất là trong điều kiện trời tối, pháo binh không thể nào chi viện hiệu quả được. Mà nếu không làm gì thì bọn chúng có nguy cơ trốn hết.
“Đánh. Sau lại không đánh. Pháo binh không hổ trợ kịp nhưng chúng ta còn có kỵ binh và hơn năm trăm lính đang hăng máu. Chia thành ba đạo tấn công, hai kỵ, một bộ, ta không tin không tiêu diệt hết bọn chúng” Jauréguibery lên tiếng.
Tên sĩ quân Tây Ban Nha nhìn hắn. Gã nhận ra tên này đã bị quân công làm cho mờ mắt thật rồi.
Thật ra, Jauréguibery cũng không phải loại ham công mà đúng là đạo quân bí ẩn kia thực sự là nguy cơ cho nước Pháp. Rõ ràng là quân số không có bao nhiêu, lại đánh cho binh linh qua huấn luyện dưới sự chỉ huy của sĩ quan giàu kinh nghiệm như Lanzorotte phải bỏ chạy tán loạn. Nếu để đạo quân này phát triển, việc chinh phục Đông Dương sẽ ngày càng xa vời vợi. Do đó, kẻ đứng đầu của đạo quân bí ấn này, dù là ai, nhất định phải chết.
Trong khi đó, quân đội của Trực đang rút chạy hết tốc lực qua những cánh rừng.
Lúc này, Kim Định đi đến bên cạnh những quân lính đang thở hổn hển vì mệt mỏi nhưng vẫn phải di chuyển, vừa hỏi han bọn họ, vừa lo lắng nhìn về phía quân Pháp đang vẫn giữ đội hình, không muốn rút quân. Nàng đau lòng nhìn quân sĩ đang đau đớn rên rỉ, kêu gọi quân y, được Trực huấn luyện mau chóng cứu giúp thương binh, rồi mệt mỏi quét tay lau mồ hôi trên trán. Sau đó, nàng quay qua hỏi tên này.
“Trực, hình như tình hình không ổn” Nàng nói.
“Đúng vậy, tuy chúng có thể thông qua đừng rừng mà rút lui trước khi pháo binh định kịp chuyển hướng, ngắm bắn để khai hỏa nhưng trốn khỏi bộ binh và kỵ binh là không thể, đây là lực lượng rất mạnh của Pháp quân” Trực nói.
Không chỉ Kim Định mà mọi người, trừ tên Trực đều nặng nề suy nghĩ. Để rút rui, cần phải có một nhánh quân ở lại đoạn hậu cho họ rút lui. Quân đoạn hậu, mười đi không còn một, trách nhiệm nặng nề vô cùng.
“Để Nguyễn Trung Trực ta xuất chiến đi. Nhất định phải đánh tan đám quân này”
Khi nghe Trực định xuất chiến, nhiều người định ngăn cản. Tuy nhiên, khi nghe hắn đòi đánh tan đám kia thì ai cũng há mồm.
“Ngài xác định là phá địch, không phải đoạn hậu?" Trần Trọng Khiêm hỏi.
Hiện tại, quân số chiến đấu của địch là khoản 500 trong khi quân của hắn chỉ hơn 100. Không còn yếu tố bất ngờ, chuyện phá địch đúng là cực kỳ hoang đường. Lão Khiêm tử hỏi có phải tên này đầu óc lú lẩn rồi không.
"Sao phải nói đoạn hậu? Con nữa. Toàn bộ quân đội hiện tại sẽ tham gia" Trực nói.
Mọi người nghe xong bắt đầu trở nên ngớ ngẩn hơn. Hiện tại chỉ có mấy khẩu Colt nòng dài mà tên Trực luôn chê tới chê lui là không có hiệu quả là còn đủ đạn. Tuy nói nguồn đạn dược của họ vẫn còn để bổ sung thì phải rút tới một nơi nào đó tương đối an toàn hoặc chí ít cũng phải đứng yên một lúc chứ không phải là chạy liên tục trong rừng như thế này. Thực ra thì cũng được nghỉ ngơi một chút nhưng rõ ràng việc quân địch đuổi tới nơi chỉ còn là thời gian.
“Nếu là trời sáng, lại ở địa hình trống trải, chúng ta dù có súng mạnh hơn cũng sẽ chết dưới tay quân địch. Tuy nhiên, vì muốn đuổi theo chúng ta mà địch bỏ pháo ở lại. Đây là sai lầm nghiêm trọng thứ nhất. Hơn nữa, quân địch di chuyển theo đội hình dày đặc với số lượng hơn 500 quân khi ở trong rừng chính là sai lầm nghiêm trọng thứ hai. Quân của chúng ta đã được huấn luyện chiến thuật đánh trong rừng. Mọi người quên rồi sao. Bọn chúng có kỵ binh nhưng lại truy quét vào trong rừng. Uy lực của kỵ binh không phát uy được. Đây là sai lầm nghiêm trọng thứ ba. Với ba sai lầm nghiêm trọng của quân Pháp. Ta không tin là không thể phá địch” Trực nói. Hắn ngừng lại để cho mọi người có thời gian tiếp thu.
Trong khi đó, mọi người nghe Trực nói thì đồng loạt sáng mắt không thôi. Một cỗ khí thế vô hình chung từ tám mươi lính đang đứng lan ra làm bọn họ quên hết cả mệt mỏi, quên cả lo lắng, chỉ còn một cỗ tự tin tràn ngập.
“Tất cả theo lệnh của ta. Dùng chiến thuật Độc Trùng Chiến, phá tan đám giặc Tây” Trực hét lớn.
Sau đó, khi Trực đang chỉ đạo tác chiến thì Kim Định đi kế bên hắn.
“Em không thấy cha em đâu. Anh còn có kế hoạch gì vậy?” Nàng hỏi.
“Bí mật. Dù sao thì chúng ta cũng cần mấy khẩu pháo Napoleon III để sử dụng. Ít nhất là cho tới khi trang bị được pháo tốt hơn” Hắn nói.