Chương 38: Tiếp viện của quân Pháp.

Bọn giặc ngoại xâm vừa chạy đi không được bao xa thì liên tiếp hai bên rừng lại có vô số viên đạn lao ra. Quân đội Pháp vốn đã bị đánh gần chết nên vô lực phòng thủ. Trong khi đó, lính của Mận vốn thông thuộc địa hình đã lao ra lắp đầy đường lui. Đạo quân của nàng chuyển từ đội hình tản mác sang đội hình ba hàng tiêu chuẩn của châu Âu lúc này rồi khai hỏa.

Bên trong chiến trường, qua vài phút đầu bỡ ngỡ, dù liên tục bị ăn đạn, quân Pháp đã dần ổn định lại. Tên Peter dù gì cũng là sĩ quan của hải quân hoàng gia Pháp còn tên Lanzarotte là sĩ quan tốt nhất được phía Tây Ban Nha cử đi nên cũng nhanh chóng bình tĩnh lại mà chỉ huy.

Phải nói là tên Tây Ban Nha này đúng là xui tận mạng. Hắn theo lời sĩ quan chỉ huy đi tới nơi có phục binh nhưng hóa ra không phải phục binh phục kích quân địch mà là phục binh của địch tấn công quân của hắn. Nổ súng qua lại một hồi, quân đội của hắn không còn tới trăm người. Cũng may là đạn dược còn đủ chứ nếu không thì hắn chết chắc luôn rồi. Sau đó, hắn cùng binh lính liệu mạng chạy và gặp nhóm lính của tên Peter. Nhờ đó, hắn mới biết được chuyện quái gì đang diễn ra.

Quay trở lại tình hình hiện tại, sau khi họp kín, hai tên này liền chia quân làm hai nhóm, một nhóm kiềm chân truy binh, lui dần về sau, nhóm kia luân phiên lao ra đẩy lùi Việt binh trước mặt. Tuy không thấy rõ quân địch nhưng dựa theo thể hình thấp bé và cách thông thạo đường đi thì chỉ có thể là người bản địa.

Trong khi đó, Trực đi tới chiến trường nhìn quân Pháp tuy bị phục kích tới hai, ba lần vẫn có thể ổn định lại trận tuyến và chiến đấu khởi sắc như vậy thì cũng khâm phục không thôi. Đúng là quân đội Pháp thời điểm này vẫn rất mạnh. Khổng hổ là thế lực đứng thế hai châu Âu, sau đế quốc Anh.

So với truyện xuyên không, việc một người từ thời hiện đại tìm cách thay đổi thời thế là việc khó hơn lên trời. Cho dù có ưu thế hỏa lực áp đảo thì nó cũng chỉ đảm bảo chiến thắng về mặt quân sự chứ không phải là chính trị. Trong khi đó, quân của Trực không áp đảo quân địch tuyệt đối.

Tuy quân của hắn có ưu thế hỏa lực, nhất là loại súng Gras đi trước thời đại trên dưới chục năm nhưng quân số cũng chỉ gần trăm người. Hắn không thể điều hết quân từ Pelew về đây được. Nói rõ hơn thì quân Pháp vẫn có hy vọng phá vây. Dĩ nhiên, với cái giá là sinh mạng của số binh sĩ còn lại.

“Xem ra tình hình bây giờ thế cục đã định. Trực, ta thật sự khâm phục cậu” Trần Trọng Khiêm lên tiếng.

Là người từng đi Mỹ, ông hiểu rõ sự chênh lệch sức mạnh giữa Đại Nam và phương Tây lớn tới mức nào. Không phải cứ trang bị súng ống đầy đủ là có thể đánh với quân đội của liệt cường Tây phương. Qua cách bố trí, ông cứ

“Không có gì. Nếu không có mọi người thì tôi cũng đâu làm được gì. Qua trận này thì chúng ta cướp được không ít súng ống đạn dược của quân giặc. Cứ xem thái độ của triều đình rồi tính tiếp. Nghe nói một số người như Phan Văn Lâm cũng sắp tới chỗ này rồi” Trực nói.

Dù sao thì nhà Nguyễn hiện tại tuy không tốt nhưng vẫn chưa tới nổi mất lòng dân. Hơn nữa, dường như Tự Đức có chút ấn tượng với hắn. Nếu vậy thì hắn cũng không ngại để nhà Nguyễn canh tân. Ai lãnh đạo không quan trọng, chỉ cần dân ấm no hạnh phúc là đủ rồi. Dù sao thì nếu không có một nửa linh hồn người hiện đại, Trực cũng chỉ chiến đấu tới cùng rồi bị chém đầu như trong lịch sử.

Trong khi đó, quân đội Pháp và Tây Ban Nha sắp sửa đi lên thiên đàng gặp Chúa mà họ hay cầu nguyện.

Tuy Peter luôn miệng nói viện binh sẽ tới, xong đám Pháp quân với thể lực và ý chí khô kiệt chỉ còn có thể không ngừng co lại phòng thủ mà thôi. Càng ngày vòng tròn thủ quân càng nhỏ. Mỗi lần chúng co lại là lại để lại từng cái xác vô lực quặt xuống dưới chân. Rất nhiều trong số đó đều là kiệt lực mà chết. Đừng nghĩ bọn họ cao lớn mà cho rằng chúng khỏe hơn người Đại Nam. Ngược lại, chiến đấu trong thời gian dài ở mỗi trường xa lạ dễ làm.

Cả quân đội liên quân lúc này đã là tử khí bao trùm.

Những tưởng trận chiến sẽ nhanh chóng kết thúc thì một gã thuộc lực lượng trinh sát chạy tới bên Trực. Nét mặt vô cùng hoản sợ làm ảnh hưởng luôn cả Trực

“Báo cáo. Có viện binh quân Pháo tới. Còn có cả pháo binh hỗ trợ. Hết”

Tên kia vừa dứt lời thì có từng trận từng trận bước chân trầm muộn vang lên trong màn đêm. Nơi xa có từng hàng dài bóng đen cùng vô số ánh đuốc đang bay múa theo từng dãy chữ nhất chậm rãi ép tới. Quân chưa ra khỏi màn đen, sát khí lạnh lẽo đã ảnh hưởng đến hai quân đang chiến đấu.

Lúc này, Peter đang cố cản tên đại tá người Tây Ban Nha rút súng tự sát thì kinh ngạc nhìn về phía đó, sau đó ý vui vẻ quá đỗi la hoảng lên:

“Đại tá, viện quân tới rồi. Đại tá Jauréguibery tới cứu chúng ta rồi” Tên này hét lớn.

Hắn thấy tên kia vẫn còn ngơ ngát. Sợ hắn nhất thời quên tiếng Pháp nên nói lại bằng tiếng Tây Ban Nha.

Tên Tây Ban Nha kia hiển nhiên hiểu rõ tình huống. Hắn cất súng vào vỏ, rút kiếm ra rồi hô lớn

“Các anh em. Viên quân đến rồi. Chúng ta dứt khoát giết ra”

Đám tàn binh nghe thế rung mạnh tinh thần, chúng hò hét vang dội phản công mãnh liệt, làm trong phút chốc vòng vây của quân Nam mém bị đánh tan. May mà Trực thấy không ổn vội kéo quân gia nhập mới lại ổn định được thế trận.

“Kim Định. Em lo ở đây. Anh đi đón viện binh. Đúng rồi, bảo Mận chuyển sang đội hình tản mác để tránh pháo kích” Văn Lịch nói.

Nàng muốn níu hắn lại bởi nàng biết hắn đang đi vào nguy hiểm. Dù vậy, nếu nàng cản hắn thì liệu hắn có nghe. Tới nước này rồi thì đã không còn đường quay lại.

“Mà anh tính đánh nhau trực diện với quân Pháp thật sao?” Kim Định hỏi.

Cách đánh liều mạng này không giống với chiến thuật của Trực cho lắm.

“Em đoán đi. Chỉ cần cho toàn bộ quân đội ta ở trang thái cơ động là được”

Cùng lúc đó, viện quân Pháp đạp bóng đêm mà xuất hiện. So với đám lính bị rượt chạy cả đêm thì đám này ai nấy đều sức lực dồi dào, mặt mày sáng sủa. Cả đoàn quân được chia thành năm trung đội. Hai bên là đội kỵ binh trang bị súng và kiếm. Phía sau là mấy khẩu pháo Napoleon III. Toàn bộ lực lượng của quân Pháp đã kéo tới đây để đánh với Nguyễn Trung Trực.

Nhìn đối thủ như vậy, sắc mặc của Trực có hơi khó coi. Tuy chỉ có hơn 500 quân nhưng rõ ràng độ tinh nhuệ là cao nhất. Cũng là số quân cuối cùng của quân Pháp ở Nam Kỳ. Theo tin tình báo và theo kiến thức lịch sử thì tên đô đốc kia đã đem phần lớn binh lực đi khỏi nhưng quả nhiên là hắn đã thay đổi kế hoạch, để lại một số không nhỏ lính tinh nhuệ để bắt cho bằng được kẻ ẩn nấp trong bóng tối, Nguyễn Văn Lịch.

Đang cưỡi ngựa ở chính giữa đoàn quân, thông qua kính viễn vọng, Jauréguibery nhìn thấy hai thân ảnh đang chật vật chống chọi trong đám Pháp quân bị vây. Sau đó, hắn tiếp tục điều chỉnh cho đại quân đi tới.

Sát khi tỏa ra từ đạo quân này không phải là nhỏ. Nhất là khi nhóm quân của Trực cũng đã chiến đấu suốt một đêm. Tuy suýt tiêu diệt quân địch nhưng sực lực cũng bị bào mòn một phần.

“Cho pháo binh khai hỏa” Tên chỉ huy quân Pháp lên tiếng.

Những cỗ pháo Napoleon III lúc này bắt đầu bắn thẳng vào vị trí của quân địch. Khác với pháo binh Đại Nam, Đại Thanh vốn dựa vào kinh nghiệm, pháo binh Pháp dựa vào tính toán mà bắn.

Với nhóm người của Trực, đây là lần đầu tiên họ giáp chiến trực diện với pháo binh Pháp. Đúng là họ từng thấy hải quân bắn phá hải tặc nhưng đó là đánh từ xa. Trực là dân xuyên không thật nhưng hắn là đặc vụ, không phải tướng lĩnh. Trần Trọng Khiêm thì đúng là có đi Mỹ những lão chỉ đào vàng với làm nhà báo chứ không phải là chỉ huy pháo binh. Đám còn lại thì khỏi nói.

Dù vậy, may mắn nhất là quân Pháp không xác định được vị trí của quân Nam, lại sợ ngộ thương quân mình đang bị bao vây nên bắn hết sức kiềm chế. Không phải tên Jauréguibery sợ làm tổn thương đồng đội mà là hắn còn định tiến xa hơn nữa trong sự nghiệp. Việc bắn pháo vào quân mình có thể trở thành con dao mà đối thủ dùng để đâm vào hắn. Cũng vì lý do tương tự mà loại đạn hóa học cũng không được sử dụng.

Thêm vào đó, Trực đã bí mật cho đào chiến hào có hầm cá nhân tại khu vực này. Đây là loại tân tiến nhất của thế chiến thứ 1, cũng là cách tốt nhất để chống pháo binh. Nó khác với loại mà Nguyễn Ngọc Thăng đã cho đào ở chùa Cây Mai.

Lúc này, chiến trường của Pháp lẫn Việt đều dường như đồng nhịp đình chỉ. Tất cả mọi người đều nhìn về phía hai cánh binh sắp va vào nhau. Quân Pháp bị vây muốn viên binh của họ thắng. Quân Nam lại muốn quân của Trực đánh bại quân tiếp viện.

Đám bị vây hiểu rõ kết quả. Quân đội tiếp viện có pháo binh và kỵ binh còn quân An Nam đã mệt mỏi suốt một đêm. Ai thắng ai bại đã rõ ràng.

Về phía mình, Kim Định tin rằng Trực sẽ thắng hoặc chí ít cũng có kế hoạch nào đó. Từ ngày suýt chết ở dưới sông, con người đó đã mở ra một chân trời mới cho người dân thôn Bình Nhựt. Người như vậy không thể nào chết ở đây được. Dù mong manh, nàng vẫn tin vào con người đó.

“Đừng làm em thất vọng, Nguyễn Trung Trực” Nàng tự nói với lòng mình rồi nhìn lên cao, cầu mong anh linh của danh nhân đất Việt có thể phù hộ người mình yêu.

Trong khi đó, Trực cũng có kết hoạch của mình. Lao vào đánh nhau với đoàn quân đầy đủ súng, pháo, kỵ? Hắn chưa điên tới mức đó. Còn kế hoạch của hắn là gì thì phải chờ xem.