Chương 37: Phục kích để rồi bị phục kích.

Một đêm trước khi Charles Rigault de Genouilly dẫn quan ra Đà Nẵng.

Jauréguibery không phải kẻ nghiện cà phê. Dù vậy, hắn cũng phải thừa nhận cà phê là loại thức uống cực kỳ hữu ích trong việc duy trì sự tỉnh táo khi phải thức cả đêm như thế này. May mắn là quân Pháp đã giành hết cà phê tốt nhất nên hắn không lo thiếu hụt.

“Cậu không thấy tin tức tìn báo bị lộ quá dễ dàng sao?” Charles Rigault de Genouilly nói

“Ý trung tướng là…….” Jauréguibery hỏi.

“Làm sao để dụ phần lớn quân đội và sĩ quan cấp cao ở Nam Kỳ vào bẫy. Mấy ngàn lính gươm giáo? Không đâu. Chỉ có thể là một đạo quân súng ống mới có thể. Kẻ bày ra bẫy này đúng là thiên tài nhưng tiếc là hắn quên mất sĩ quan Pháp đều đã qua đào tạo”

“Vậy hủy kế hoạch?” Tên đại tá người Pháp hỏi.

“Sao lại hủy. Nhất định phải đánh. Nhưng để Lanzarotte đánh trước. Cho thêm lính Pháp để tránh bị nghi ngờ” Charles nói.

“Vậy có ổn không? Dùng binh lính Pháp để hi sinh. Liệu Lanzorotte có chịu đi tiên phóng?”

“Nếu đợi đám quân đó trang bị đầy đủ thì cậu tưởng tượng nổi hậu quả không, đại tá? Chỉ cần dặn quân ta cẩn thân là được. Còn Lanzorotte? Được chỉ huy cả quân Pháp mà hắn còn không chịu sao?”

………………………………………….

Hiện tại.

Jauréguibery dù không muốn cũng phải thừa nhận là để lên hàm tướng thì hắn còn phải học hỏi nhiều. Tuy đại tá đã rất gần với hàm tướng lắm rồi nhưng đó còn phải là tất cả. Khả năng ứng biến khi gặp bất ngờ, cách lập kế hoạch, mọi thứ đều phải học hỏi từ các cấp chỉ huy. Tiếc là Charles Rigault de Genouilly sắp tới phải điều trần trước chính phủ để giải thích việc chuyển mục tiêu từ Đà Nẵng sang Gia Định sau khi đàm phán xong với nhà Nguyễn.

Lúc này, một tên lính chạy tới:

“Báo cáo. Quân của đại tá Lanzorotte đúng là đã bị quân đội hiện đại của An Nam phục kích. Thiệt hại gần 60% quân số. Hết”

Tuy có chút bất ngờ với thiệt hại đáng kể của quân đội dưới quyền chỉ huy của tên này nhưng dù sao thì mọi chuyện vẫn đi theo đúng kết hoạch. Cũng may là hắn đã đặc phục binh trên con đường từ đồn Lão Sầm về Gia Định. Mà cho dù kế hoạch phục kích thất bại thì lão Charles cũng đã bài một kế hoạch khác cho hắn.

Có khả năng rất lớn là người Anh đứng sau đám quân đang rượt Lanzorotte chạy té khói. Do đó, nếu hắn đánh bại đám quân này thì đó không chỉ là đánh một đám quân thuộc địa mà còn là bảo vệ nước Pháp khỏi âm mưu thâm hiểm của nước Anh. Không biết chừng hắn sẽ lọt vào mắt xanh của hoàng đế ở Paris. Nghĩ tới đây thì hắn cảm thấy Chúa đã cho mình một cơ hội vô cùng lớn. Sau vụ này phải làm một buổi cầu nguyện tạ ơn Chúa.

Uống hết một cốc cà phê, Jauréguibery hét lớn:

“Tất cả chuẩn bị. Hôm nay chúng ta sẽ cho kẻ địch thấy sức mạnh của nước Pháp

……………………………………………..

Lanzorotte nghiến răng nghiến lợi nhìn cảnh này, có ngu đến đâu đi nữa thì hắn cũng biết bọn họ đã bị quân An Nam phản kế mà mai phục ngược lại bọn chúng. Hắn căm tức muốn nổ súng vào đầu kẻ đã đề ra kế hoạch này nhưng không được. Nói đùa chứ bắn chết trung tướng hải quân hoàng gia Pháp thì hắn cũng có nước bị treo cổ. Bỏ qua chuyện đó, tình hình hiện tại thật sự chả có chút gì tốt lành. Nhiều tên lính Pháp, Tây Ban Nha và lính bản địa Philipine lết tấm thân nặng trịch, tìm được xác đồng bạn hoặc chướng ngại để núp mưa đạn thì xanh mặt nhìn những tên còn lại vừa quằn quại lăn lộn trên đất, vừa tiếp tục bị những đầu đạn vô tình liên tục cắm vào thân thể. Tiếng la hét, cầu sinh kinh dị bằng tiếng Pháp, Tây Ban Nha và tiếng bản địa Philipine làm người ta rợn cả gai óc. Nó như âm thanh từ hỏa ngục của Lucifer.

Lính của liên quân liên tiếp trúng đạn ngã xuống. Trong đêm tối im lìm, tiếng bước chân của đám người Tây này nghe rất rõ, trở thành mục tiêu cho đối phương nhắm bắn. Mặc dù quân Pháp cũng có bắn trả nhưng chẳng thấy đối phương đâu.

Nếu giờ có ánh sáng đầy đủ thì chúng sẽ phát hiện đối phương không khác gì nhưng bụi cây. Toàn thân được bao phủ bởi lá, cành. Khuôn mặt cũng được che lại. Nếu họ không di chuyển thì không tài nào phát hiện được.

Đây là chiến thuật phục kích mà quân Giải Phóng miền Nam đã dùng thời chúng Mỹ. Quân Pháp vào thời điểm này không có đèn điện, máy bay cũng không có. Về căn bản, bọn chúng không thể nào chúng lại nổi chiến thuật này.

Từ ở phía xa, Trực cũng quan sát được cuộc phục kích này. Bản thân Trần Trọng Khiêm cũng đánh giá rất cao khả năng này của quân đội của Văn Lịch.

“Lúc trước tôi từng nghe quân Mỹ đánh du kích quân Anh. Không ngờ nay lại có dịp chứng kiến quân ta đánh du kích quân Pháp” Lão nói.

“Xét về du kích thì Đại Nam vốn dĩ đứng đầu thế giới. Mà thực ra nếu nói tình hình lúc nãy là du kích thì cũng không đúng. Quân của tôi chẳng qua là lợi dụng vật cản, chướng ngại, kết hợp với ngụy trang khéo léo cùng ưu thế hỏa lực để áp đảo kẻ thù mà thôi” Trực nói.

Khi hỏa khí thay thế hoàn toàn gươm giáo ở châu Âu thì các quân đoàn thường xếp thành hàng đế phát huy tối đa hỏa lực. Quân đội mỗi nước đều có màu sắc sặc sỡ để phân biệt do súng thời này khi bắn thường để lại một luồng khói dày đặc. Tuy nhiên, đến cuối thế kỉ XIX, nhất là khi thế chiến thứ nhất bùng nổ thì chiến thuật này lại trở thành án tử cho binh lính. Vào thời điểm đó, quân đội các nước phải bỏ hoàn toàn các loại quân phục sặc sỡ và thay bằng các bộ đồ các tính ngụy trang cao.

Sau đó, nhìn sang Kim Định, hắn nói:

“Em sang chỗ Mận kiểm tra xem sắp xếp tới đâu rồi”

“Tuân lệnh” Kim Định nói. Nàng cũng chào hắn theo kiểu phương Tây.

Nói chung thì đó là kiểu chào trong quân đội của hắn. Nếu gặp quân triều đình thì vẫn làm theo kiểu phong kiến bình thường.

Trong khi đó, liên quân chạy được tầm 2 km thì Lanzorotte hơi có chút tỉnh táo, hắn quay lại xem thấy năm trăm binh lính nay chỉ còn không tới non nửa, lửa giận công tâm hắn liều mình quay ngựa định quyết liều chết một phen thì một tên kỵ binh người Pháp tóm lấy dây cương của hắn mà nói.

“Đại tá, xin ngài hãy bình tĩnh. Đại tá Jauréguibery đã cho binh lính mai phục ở phía trước. Ngài dẫn đám kia qua đó là được” Lanzorotte trợn mắt nhìn hắn. Cái này thì đúng là đám người Pháp đã lợi dụng hắn.

Trong mắt người Pháp, Tây Ban Nha chỉ là nước chư hầu thôi hay sao?

Dù vậy, kẻ địch đang đuổi phía sao, tên sĩ quan Tây Ban Nha đánh gác tạm suy nghĩ của mình sang một bên.

"Đi, tiếp tục chạy về trước!" Đoạn dẫn đám tàn binh lục tục tiến lên.

Nằm sấp trong một bụi rậm không xa con đường dẫn về Gia Định, Peter nhớ lại phong thái ung dung của Jauréguibery mà thở dài không thôi. Mấy tháng trước hắn còn đánh nhau với đồng nghiệp ở Đà Nẵng mà giờ ở đây. Tuy cùng tốt nghiệp học viện hải quân hoàng gia nhưng đúng là không phải ai cũng như ai. Hắn không hiểu nổi mình lúc nào cũng cầu nguyện mà sao Chúa lại không quan tâm tới hắn. Nhà hắn góp tiền cho nhà thờ đâu có ít?

Đang lúc hắn phân tâm suy nghĩ, thì từ nơi xa, tiếng kèn đã vang vọng tới làm hắn giật nảy người.

Peter than thở, rồi quay sang bên cạnh tên sĩ quan dưới quyền ra lệnh. "Tất cả tỉnh táo cho ta, không được gây nên động tĩnh, kẻ làm sẽ xử theo bộ luật quân sự”

Tuy nhiên, có lẽ thứ mà Peter không ngờ được là ở phía sau đạo quân đang mai phục của hắn lại có một đạo quân khác đang may phục. Cũng như đạo quân đang đuổi theo Lanzorotte, tất cả đều phủ đầy lá cây, là những bụi cây di động theo đúng nghĩa đen.

“Quả nhiên bị anh hai đoán đúng. Mà sao chị không ở bên ảnh vậy?” Mận lên tiếng nhìn Kim Định.

“Đây là trận chiến quan trọng. Văn Lịch không an tâm thôi” Kim Định nói.

Lúc này, có một tên dân binh thôn Bình Nhựt, cúi đầu ghé tai nói với Mân và cả Kim Định "Báo cáo. Mọi người đã sẵn sàng."

Một tên lính hớn hở kêu lên "Được!". Sau đó thấy Kim Định gật đầu, hắn vung tay lên "Giết!".

Quay lại tên Peter. Hắn đang định thần nằm sấp thì nghe bên tai vang tiếng bước chân dồn dập không hề né tránh, hắn bực mình ra hiệu cho tên lính dưới quyền. Tên kia hiểu ý đứng lên đi về chỗ đám phục binh đằng sau mà thấp giọng gầm "Kẻ nào trái quân lệnh?"

“ĐÙNG”

Một tiếng súng vang lên. Một phát đạn nhắm thẳng vào tim. Tên lính kia chết ngay làm tức. Xác hắn ngã gục xuống. Đôi mắt nay đã trở nên vô hồn.

Lập tức, vô số tiếng la hoảng hốt từ trong chỗ Pháp quân vang ra. Không biết từ đâu mà mưa đạn tuông ra như suối. Chúng như tử thần tìm quân Pháp mà diệt. Cái chết người là phía quân Pháp không hề xác định được vị trí của kẻ thù. Tất cả như thể đang tàn hình. Nhiều kẻ tự hỏi liệu đây có phải quân đoàn của quỷ Satan tới đòi mạng hay không.

Nếu là lúc bình thường thì quân Pháp với kinh nghiệm tác chiến phong phú cũng không tới mức thế thảm như vậy nhưng khổ nổi tình huống bất ngờ thêm vào bọn này đang ở tư thế rất bất lợi khiến cho đám quân của Trực với vũ khí áp đảo nhanh chóng đồ sát một mảnh lớn, máu tươi từ vết đạn theo trong từng bụi cây tràn cả ra ngoài, thấm ướt đầy đất.

Mấy tên kịp phản ứng vội đứng dậy cầm súng nhắm bắn. Tuy nhiên, khác với tất cả đạo quân hiện nay. Đội hình của đạo quân này vô cùng linh hoạt, tản mác, lại ngụy tan vô cùng kỹ lưỡng nên gần như không chịu nhiều tổn hại. Đó còn chưa nói quân Pháp bắn từng phát rời rạc, không có chỉ huy.

Tên Peter nhìn thế biết kế hoạch bại lộ cũng không ẩn nấp nữa. Hắn rút kiếm ra rồi hô lớn.

“Tất cả tập hợp thành đội hình ba hàng.”

Binh lính Pháp vốn được hắn nghiêm chỉnh huấn luyện nên khi nghe lệnh liền mau chóng vùng lên tập hợp lại, tạo thành ba hàng.

“Hàng thứ nhất. Chuẩn bị. Khai hỏa”

“Hàng thứ hai. Chuẩn bị. Khai hỏa”

“Hàng thứ ba. Chuẩn bị. Khai hỏa”

Tên sĩ quan chỉ huy thấy tình hình tạm ổn thì hắn cũng thở ra một hơi. Rồi hắn đau lòng nhìn gần năm chục bộ thi thể đang bị giày xéo trong đêm. Đây là quân lính chính quy của hải quân hoàng gia, thế mà lại chết tại xứ khỉ ho cò gáy này. Nên nhớ quân Pháp ở Gia Định đã bị lão Charles mang đi một phần. Do đó, tuy lính chết không nhiều nhưng đây là tổn thương cực lớn cho quân Pháp.

Điều tiếc nhất là hiện tại không có pháo binh chi viện. Nếu không thì Peter dám thề với Chúa là thắng có thể đánh đến khi trời sáng rồi giết sạch lũ An Nam này.

Cẩn thận đánh giá, tên Peter cắn răng lệnh "Lui lại, hội họp với đại tá Jauréguibery , chúng ta về doanh lại tính tiếp!".

Bọn binh sĩ nghe vậy nhao nhao từng bước lui về. Mận cùng đám chỉ huy ở đó dĩ nhiên không bỏ qua. Tuy nhiên, nếu họ tiếp tục tấn công thì sẽ bị lộ trước mặt quân Pháp. Nên nhớ là bọn chúng vẫn còn mấy trăm quân có khả năng chiến đấu. Chưa kể hơn năm trăm quân vẫn đang đóng ở Nam thành Gia Định.

Tuy nhiên, cái không may cho tên Peter này là Trực đã bố trí một nhóm quân khác để phục kích quân phục kích.

Ở cách đó mấy cây số, Jauréguibery bắt đầu nhận ra kế hoạch A hỏng, kế hoạch B cũng hỏng nốt:

“Nếu vậy thì dùng kế hoạch C vậy. Khi nào về Pháp mình nhất định phải tới nhà cám ơn ngài trung tướng. Còn phải tới nhà thờ tạ ơn Chúa ban phước” Tên này nghĩ thầm.