Chương 36: Lanzarotte bị phục kích.

Đêm khuya không trăng không sao, việc quân Pháp xâm lược Đại Nam dường như không làm ảnh hưởng mảy may đến khung cảnh yên tĩnh này. Cả khu cắm trại của quân đội của Trực cũng tối om không còn một ánh lửa nào. Cả khu rừng gần đó cũng trở nên tĩnh mịch hoàn toàn, chỉ có tiếng côn trùng thi thoảng kêu xa gần.

Lúc này, ở trong đồn Lanzarotte cảm thấy rất bực mình lão đô đốc khi nửa đêm nửa hôm lại gọi hắn dậy để bàn kế hoạch phục kích quân Nam. Đúng lý ra là tên Jauréguibery liên lạc với hắn vào buổi sáng mà tại lão kia không an tâm nên gọi hắn vào ngay lúc hắn đang ngủ. Hắn nói quân đội Tây Ban Nha nằm dưới quyền chỉ huy của lão Charles chỉ là nói khách sáo, vì kính trọng quân hàm trung tướng của lão. Thế mà lão đó lại xem quân đội Tây Ban Nha như lính lê dương mà sai tới sai lui.

Mà dù nổi khùng như vậy nhưng hắn cùng lắm chỉ trút giận lên đám lính người Philipine bản địa. Tình hình Tây Ban Nha hiện tại không thể đắc tội với người Pháp được. Chửi chán, đánh chán đám lính Philipine rồi thì hắn ở trong đồn chờ đợi quân địch đến tập kích. Theo tin tình báo thì quân đội lần này có trang bị một số Pattern 1853 Enfield cho quân số một đại đội trở xuống. Cũng may là không có pháo hiện đại nên hắn cũng an tâm phần nào. Đám quân phục kích đã mai phục gần đồn. Chỉ cần đám này xuất hiện, tất cả sẽ tấn công. Bị bao vây ba mặc công thêm pháo kích, trang bị hiện đại cỡ nào cũng tan rã.

Khoảng nửa đêm, bốn bề tĩnh lặng, quân Tây Ban Nha, Pháp cùng lính Philipine bắt đầu thấy buồn ngủ. Dù vậy, với tư cách là đạo quân chuyên nghiệp, không ai ngủ hết. Đám lính Philipine thì càng không dám ngủ. Nên nhớ là chúng không thuộc biên chế của quân đội Tây Ban Nha, sĩ quan Tây Ban Nha có quyền tự ý xử lý mà không thông qua tòa án binh.

Đột nhiên, từ phía xa có tiếng pháo nổ vang làm chấn động một vùng. Rõ ràng là địch quân pháo kích. Tuy biết rằng đạn pháo của địch quân có tốc độ bắn rất chậm, đạn pháo thưa thớt, nhưng đồn trại là mục tiêu quá rõ, đạn pháo cứ nhắm thẳng vào đó, nên Lanzarotte vội vã chuyển ra bên ngoài, để vừa tiện chỉ huy quân đội mà cũng để tránh đạn pháo.

Ở ngoài xa, chỗ quan Trung Trực, thông qua quan sát bằng kính viễn vọng, Kim Định muôn phần khâm phục người chồng tương lai này của mình. Kể cả Trần Trọng Khiêm từng làm cao bồi của Mỹ cũng ngạc nhiên về thứ gọi là “kỹ xảo điện ảnh” của Trực

“Ta đã đi nhiều bang ở Mỹ mà chưa từng nghe thấy cái gọi là kỹ xảo điện ảnh của ngài” Lão Khiêm nói.

Cái này thì không trách hắn vì bộ phim đầu tiên tới năm 1893 mới có. Còn kỹ xảo thì sau đó nữa. Phải nói là pháo binh của Đại Nam thật sự quá tệ hại đi. Uy lực thấp, bắn lâu lâu mới trúng một phát. Do đó, quân Pháp không hề nghi ngờ tại sao pháo nổ tung trời mà chẳng có quả đạn pháo nào trúng đồn.

Thực sự, nếu đám quân viễn chinh mà cứ trú trong đồn thì dù hắn có trang bị súng Gras cũng không thể nào phá nổi nhất là khi không có pháo binh hổ trợ. Hắn cũng không có ý chơi biển người.

“Dặn kỹ binh lính phải mai phục thật kỹ, không có lệnh thì không được phép tấn công” Trực nói với một tên lính phía dưới.

“Báo cáo. Anh em binh sĩ đều đang chờ lệnh. Hết” Một tên lính nói theo đúng chất lính hiện đại mà Trực đã dạy.

Phải nói đa phân binh lính dưới quyền đều là nông dân, dân chày, giống như từ giấy trắng nên tiếp thu cực nhanh. Có lẽ trong thời gian ngắn đây sẽ là đạo quân mạnh nhất thế giới. Nói chung tương lai thì từ từ tính.

Dựa vào ánh lửa đạn, tiếng pháo nổ, Lanzarotte dùng ống nhòm nhìn về phía địch quân. Giữa những bụi cây ở vị trí cách đồn khoảng 1 kilômét có rất nhiều địch quân tập hợp, khắp nơi đều thấy cành lá đung đưa. Thỉnh thoảng, hắn còn thấy một tên lính đang cầm một khẩu Tên sĩ quan Tây Ban Nha chờ hồi lâu, thấy địch quân chỉ pháo kích chứ không tấn công, suy nghĩ một lúc, rồi hỏi các sĩ quan thuộc cấp :

Viên phó quan nói :

- Bọn chúng chỉ pháo kích vào một vị trí trong đồn. Có lẽ bọn chúng chờ khi bắn sập được chỗ đó rồi mới tấn công.

Một viên sĩ quan phàn nàn :

- Lâu lâu mới bắn được một phát, biết đến khi nào mới xong. Không thấy cái đồn còn chưa trúng phát nào sao?

Một người khác cười nói :

- Ngươi cũng biết súng ống của quân Nam thế nào rồi mà. Làm sao so sánh với súng ống của chúng ta được.

“Theo các ngươi, chúng ta có nên tấn công bọn chúng hay không ? Hay là chờ ?” Tên Lanzarotte hỏi.

Một viên sĩ quan nói :

- Đại tá. Chờ biết đến khi nào ? Tấn công bọn chúng thôi. Nhìn cách pháo binh khai hỏa thì rõ ràng bọn chúng vẫn sử dụng pháo từ thế kỉ XVII, lại còn không được bảo trì thường xuyên. Nếu có pháo hiện đại thì đã dùng từ lâu rồi. Cái đáng lo là bọn chúng có trang bị súng Pattern 1853 Enfield. Mà nói chung thì chúng ta đông người hơn nên không có gì phải sợ.

Viên phó quan cẩn thận hơn, đề nghị :

- Đại tá. Chúng ta không tấn công trực diện, mà chia ra bao vây hai bên sườn, rồi mới tấn công. Dù có trang bị vũ khí hiện đại thì chúng cũng phải chịu thua.

Tên sĩ quan Tây Ban Nha trầm ngâm một thoáng, rồi chỉ hai viên sĩ quan thuộc hạ, ra lệnh :

- Hai ngươi mỗi người chỉ huy 100 quân, vòng ra hai bên bao vây bọn chúng.

Cả hai vâng lệnh, dẫn quân đi. Bọn họ tiến lên rất cẩn thận, đi thật nhẹ nhàng, cố gắng không phát ra tiếng động. Nào ngờ, chỉ đi được vài trăm mét thì có ai đó đạp phải thứ gì đó, trượt ngã, làm mấy người đi trước cũng lần lượt ngã theo. Đội ngũ nhất thời hỗn loạn.

Tên Lanzarotte sửng người. Quân Pháp, Tây Ban Nha sửng người. Và đối phương cũng sửng sốt, dừng pháo kích. Tên này tức giận vô cùng, nhưng sự việc đã lỡ rồi, chỉ đành ra lệnh:

- Tổng công.

Cái này thì là bắt buộc. Hôm nay trang bị súng không biết chừng ngày mai sẽ có cả đại bác. Tháng sau thì sẽ có tàu chiến. Tàu chiến thì chắc không có ai bán cả nhưng nói chung thì đạo quân này là mầm họa. Chúng là quân đoàn bí mật của chính phủ An Nam, quân ly khai, quân của lãnh chúa nào đó hay quân đội nước ngoài không quan trọng. Quan trọng là đạo quân này và chỉ huy của chúng nhất định phải bị tiêu diệt.

Ngay từ xa cả kilômét mà nhìn thấy khắp đồng đều có bóng người chạy, tiếng xào xạc khắp nơi. Đối phương rất đông, đúng là có trên nghìn người. Lanzarotte liền quả đoạn thúc quân đuổi theo. Phục kích cả đêm mà không tiêu diệt được một tên địch nào thì thật là mất mặt. Hôm nay là lần đầu tiên hắn được chỉ huy cả quân Pháp. Nếu không làm gì thì cả đế quốc Tây Ban Nha có nước độn thổ xuống đất.

Liên quân lập tức vác súng xông lên. Quân Pháp đi sau cùng. Quân đội Tây Ban Nha chạy trước. Đối phương cả kinh, kéo nhau bỏ chạy.

Thấy khoảng cách giữa song phương ngày một rút ngắn, liên quân vô cùng hứng khởi, đuổi theo thật gấp, quyết không cho địch quân chạy thoát. Lanzanrotte giao cho viên phó quan thống lĩnh đội cận vệ đuổi theo, rồi quay trở vào trong đồn nghỉ ngơi. Quân An Nam quá liều mạng. Hắn cần phải chỉ huy từ xa để đảm bảo an toàn. Đám lính Pháp thì có vẻ hờ hửng không muốn tuân lệnh. Tên chỉ huy người Tây Ban Nha không chấp. Như vậy đạo quân lê dương của hắn sẽ lãnh công đầu.

Đám lính Tây Ban Nha chạy đến giữa một đồng cỏ với những bụi cỏ cao quá thắt lưng thì chợt không thấy đối phương đâu nữa. Cả bọn sau một lúc sửng sốt thì đột nhiên thấy một số người đi đầu bị đạn bắn trúng, ngã xuống. Hóa ra đối phương không chạy nữa, mà phục xuống bắn trả. Quân Tây Ban Nha cũng bắn trả nhưng đối phương không dàn ban hàng ra bắn, súng ống lại có uy lực mạnh nên thiệt hại không nhiều.

Đột nhiên, cả đồng cỏ bốc cháy, ngọn lửa bốc cao, khắp nơi khói lửa mù mịt, hơi nóng hừng hực. Quân Tây Ban Nha bị đốt cháy, kêu la thảm thiết. Quân Pháp thì do từ đầu không không có ý lao cùng đám Tây Ban Nha nên thiệt hại nhẹ hơn. Nhiều kẻ cầm thánh giá mà cám ơn Chúa phù hộ.

Tuy nhiên, họ lại đột nhiên bị bắn hạ. Chết người nhất là nhìn đi nhìn lại không thấy quân địch ở đâu.

Đây là cách là Trực huấn luyện lực lượng bắn tỉa. Nguyên lý bắn của súng Gras cũng gần với thời thế chiến 1, chỉ là không có băng đạn. Do đó, nó là khẩu súng thích hợp cho bắn tỉa. Tuy số người chết rất ít nhưng lại uy hiếp tinh thần quân Pháp cực mạnh.

Một số may mắn hơn, cướp được đường chạy về phía Đồn Lão Sầm. Nhưng khi đến chiếc cầu gỗ bắc ngang con rạch thì lại bị phục kích lần nữa. Lần này là bộ binh trang bị súng Kammerlader. Kết quả, không tử thì thương nặng, chẳng ai chạy thoát được.

Nhìn thấy đằng xa khói lửa ngút trời, kinh nghi bất định, liền phái người đi thám thính. Nào ngờ, gã kia đi thật lâu mà chẳng thấy trở lại. Lanzanrotte lại phái thêm một người nữa đi thám thính, nhưng rồi cũng chẳng thấy quay về hồi báo. Biết là đã có biến, hắn ta suy tính thật nhanh, rồi quyết định rút lui về Gia Định Thành ngay trong đêm. Khoảng cách chỉ có khoảng 10 kilômét, chạy nhanh chỉ khoảng nửa giờ. Chứ hiện tại trong đồn chỉ còn lại có 100 quân, nếu để đối phương kéo đến bao vây thì khó thoát được.

Tinh thần quyết tử của quân Nam quá đáng sợ. Nếu quân số gần bằng lại ngang nhau hỏa lực dù có ở thế thủ hắn cũng không dám mạo hiểm. Đây là trận chiến của quân Pháp. Thắng thì Pháp có lợi nhất. Có quân công thì tốt nhưng cũng chả có lý do gì để mạo hiểm.

Nghĩ là làm ngay, Tên người Tây Ban Nha lặng lẽ dẫn quân rời đồn. Quân đội Tây Ban Nha đánh với thổ dân cả trăm năm nên cũng học được vài chiêu. Muốn trốn cũng không phải quá khó.

“Đúng là đế quốc Tây Ban Nha không huy hoàng như xưa được” Hắn thở dài.

Trong lúc đó, tên Jauréguibery vừa uống cà phê vừa mỉm cười khi nghe báo cáo từ phía quân lính.