Chương 35: Kế hoạch của quân Pháp.

Theo lịch sử, đáng lý ra lão trung tướng Charles đã biến phủ tổng đốc Định-Biên thành phủ tổng đốc Nam Kỳ. Khổ nổi, do chiến thuật kỳ quái của quân An Nam mà tên trung tướng này phải sang bằng cả tòa thành theo đúng nghĩa đen sớm hơn dự định. Do đó, công binh Pháp đành dựng lều cỡ lớn cho sở chỉ huy quân Pháp.

Tiện thể, vừa rồi, quân triều đình vừa dẫn quân đi đánh đồn Lão Sầm, vốn được xây dựng sau khi chiếm chùa Cây Mai. Quân Nam anh dũng nhưng quân Pháp có ưu thế hỏa lực lại ở thế thủ. Kết quả thì cả đám quân nhà Nguyễn bị đánh tan.

Lúc này, Charles cùng tướng lĩnh của hắn đang nhìn vào bản đồ thành Gia Định. Mọi người đều nghe lão trung tướng hải quân hoàng gia Pháp lên tiếng.

“Tuy có vài yếu tố bất ngờ gây thiệt hại không đáng có nhưng nói chung thì chúng ta cũng đã đặt bước chân đầu tiên ở xứ Nam Kỳ để cũng cố vị trí của chúng ta ở Viễn Đông. Sau đó, tôi sẽ tìm cách đi ra Đà Nẵng để tạm đình chiến với chính phủ An Nam bởi quân ta cần thời gian dưỡng sức. Một số binh lính đã bị bệnh. Khí tài, từ súng tới tàu chiến đều phải được bảo trì”

Ngừng một chút, lão lại nói:

“Tôi sẽ chỉ giữ lại một cái đồn ở phía Nam do đại tá Jauréguibery chỉ huy”

Ngay khi nghe thấy tên mình, Jauréguibery đứng dậy chào theo kiểu nhà binh tiêu chuẩn. Hắn có thể hình tương đối cao theo kiểu của hải quân. Toàn bộ khuôn mặt đầu tương đối hoàn hảo theo đúng kiểu châu Âu.

“Xin tuân lệnh trung tướng”

“Được rồi. Tan họp. Đại tá Jauréguibery ở lại. Tôi có nhiệm vụ bí mật giao cho cậu” Charles Rigault de Genouilly lên tiếng

Khi mọi người đi hét, chỉ còn ông ta và viên đại tá, hắn mới nói:

“Dựa theo chiến thuật mà quân An Nam đã sử dụng. Tôi đoán không lầm là phía quân An Nam đã được một kẻ thiên tài chiến thuật cố vấn. Tuy vẫn chưa có bằng chứng xác đáng nhưng kinh nghiệm chinh chiến nói cho tôi biết điều này. Do đó, phía tình báo cần phải nhanh chóng điều tra cho ra kẻ nào làm chuyện này.”

“Ý của trung tướng là…” Jauréguibery lờ mờ đoán ý định của thượng cấp.

“Đúng lý ra tôi tính đem toàn bộ binh lực ra Đà Nẵng để giải vây cho quân ta như xem ra thì chỉ có thể đem từ 50 tới 70% con số dự tính trong kế hoạch. Số còn lại tôi sẽ để lại cho cậu dùng để đối phó kẻ kia” Charles nói.

“Chỉ là một tên An Nam thôi mà. Liêu có cần nhiều quân như vậy không?” Tên đại tá lên tiếng.

Dù sao đối phương cũng chỉ có gươm giáo. Quân số mà Charles để lại cho hắn là quá nhiều. Tuy được chỉ huy một đạo quân như vậy đúng là vinh hạnh nhưng mà hắn vẫn cảm thây dùng quân số lớn để chống lại một tên An Nam bí ẩn nào đó thì đúng là lãng phí. Thà để số quân đó đi giải cứu đạo quân bị bao vây ở Đà Nẵng còn tốt hơn.

“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, chàng trai trẻ. Mới đây, bên tình báo vừa cho chúng ta biết một linh mục người An Nam vào mấy năm trước đã tới Singapore. Giờ cậu cảm thấy số quân mà tôi giao cho cậu còn quá nhiều nữa không?”

“Thưa ngài, bằng tất cả sự kính trọng, tôi có thể hỏi tại sao một thông tin quan trọng như vậy mà bây giờ bên tình báo mới phát hiện ra không?” Jauréguibery hỏi.

Đáng lý ra thông tin quan trọng như vậy phải được truyền tới càng nhanh càng tốt.

“Khả năng phản gián của quân Anh không vừa đâu. Nếu chúng ta làm quá đáng thì dễ gây xung đột không cần thiết trong khi đế quốc Pháp đã có đủ vấn đề để lo rồi.”

Ngừng lại, hít một hơi, lão Charles lại nói tiếp:

“Hơn nữa, tới giờ chúng ta mới biết đến chiến thuật kỳ quái kiểu này. Nếu như là đánh quy ước thì một tiểu đoàn An Nam trang bị súng Anh vẫn không phải là đối thủ của chúng ta. Tôi tự tin đánh họ tan xác. Tuy nhiên, chiến thuật đánh kỳ quái mà đám Á Đông đó áp dụng thì lại khác. Chúng ta vẫn thắng là vì chúng dùng cung tên và giáo mác nhưng cậu có tưởng tượng được nếu chúng dùng chiến thuật đó với quân lính trang bị súng hiện đại thì thế nào không. Tuy chúng ta vẫn có ưu thế nhưng chiến dịch ở Đông Dương có thể sẽ kéo dài không bao giờ kết thúc. Hoàng đế sẽ không bao giờ chấp nhận một cuộc chiến như vậy.”

“Vậy ngài muốn tôi tìm cách đánh tên kia sao? Nhưng chúng ta biết hắn ở đâu mới được. Liệu có phải hắn sợ hãi nước Pháp nên đã trốn đi không?” Jauréguibery lên tiếng.

Đột nhiên, một viên phó quan vào nói:

“Báo cáo trung tướng. Cha Pellerin tới xin gặp. Hết”

Charles Rigault de Genouilly cau mày nói :

“Chẳng lẽ có tin về quân Nam nữa hay sao ? Hay là……. Mau mời cha vào đây ngay.”

Ngay sau đó, tên lính dẫn một người đàn ông trung niên vào trong. Ông ta có khuôn mặt to tròn. Dáng người tuy vẫn cao lớn nhưng thấp hơn nhiều so với những kẻ xuất thân quân đội như Charles hay Jauréguibery. Trên ngực ông có dây chuyền thánh giá làm bằng bạc.

“Đô đốc. Lại có tin mới về bọn quân Nam ở Vĩnh Long.”

Charles Rigault de Genouilly cau mày hỏi :

“Bọn quân Nam mới bại trận ở gần đồn Lão Sầm hôm trước đó phải không ? Bọn chúng định làm gì nữa vậy?”

Giáo sĩ Pellerin nói :

“Bọn chúng lại họp quân định đến tập kích đồn Lão Sầm lần nữa”

Charles Rigault de Genouilly cả kinh :

“Cái gì ? Bọn chúng vừa mới bại trận ở đó, lại còn định đến đánh nơi đó nữa sao?”

Giáo sĩ Pellerin nói :

“Thì như thế mới khiến chúng ta bất ngờ, không kịp đề phòng. Thám tử của bọn chúng đến các làng cạnh đó thăm dò tin tức và vận động dân chúng đóng góp lương thực nuôi quân.”

Charles Rigault de Genouilly gật đầu nói :

“Quả là làm chúng ta không ngờ. Khi nào bọn chúng đến tấn công?”

Giáo sĩ Pellerin nói :

“Có thể là tối của mấy ngày nữa”

Tên trung tướng lại hỏi lại hỏi :

“Quân số của bọn chúng là bao nhiêu?”

“Đây là điều tôi bất ngờ nhất. Quân số chỉ khoảng vài trăm người. Nghe nói là trang bị súng kiểu phương Tây” Pellerin nói

Tới lúc này thì Charles nghĩ rằng mình đã đoán đúng.

“Hỏa lực vũ khí thế nào”

“Theo một số thủ hạ người bản địa của tôi thì có thể là kiểu súng của Anh. Trung tướng, kẻ kia đã không nhịn được nữa rồi. Liệu trận này ngài có chỉ huy không?” Pellerin lên tiếng.

“Không được. Quân đội chúng ta ở Đà Nẵng đã bị bao vây mấy tháng rồi. Tôi còn phải làm báo cáo giải thích chuyện chuyển mục tiêu từ Đà Nẵng sang Gia Định cho hoàng đế và chính phủ” Charles lên tiếng.

“Vậy theo ngài thì tôi nên làm sao khi mà đối phương có hỏa lực ngang ngửa ta” Jauréguibery có hơi lo lắng hỏi.

“Hỏa lực ngang ngửa không có nghĩa là mạnh ngang ngửa, đại tá. Cậu nghĩ kinh nghiệm tham chiến của đám người đó đi tới đâu. So được với quân đội hoàng gia Pháp sao? Hơn nữa, cậu không nghĩ tại sao hắn ta lại chỉ cố vấn cho quân Đại Nam mà không trực tiếp tham chiến?” Viên trung tướng hỏi.

“Số tay súng không đủ nhiều. Hơn nữa, có thể hắn không thuộc quân đội An Nam. Hắn muốn nhân cơ hội mà tạo thế lực. Ngoài ra, kinh nghiệm tham chiến có thể không có. Dù có sĩ quan Anh huấn luyện thì vẫn không đủ” Tên Đại tá lên tiếng.

“Đúng vậy. Đó chính là lợi thế của ta, của quân đội chuyên nghiệp. Dĩ nhiên, chúng ta cũng cần có kế hoạch phòng hờ. Ngay mai cậu liên lạc với Lanzarotte cùng hợp quân lại với đám lính Tây Ban Nha”

“Rõ thưa trung tướng” Jauréguibery lên tiếng.

Vậy liệu Trực có thật sự lộ kế hoạch trước quân Pháp hay đó là một kế hoạch liên hoàn. Cứ chờ xem rồi biết.