Dưới không khí buổi sáng sớm, Tôn Thất Hiệp, hay Tôn Thất Hợp cùng đám thân binh đi về chỗ lính của Trương Định. Quan phục của lão có màu nâu đất. Trên tay lão cầm một thanh đao được chạm khắc tỉ mỉ. Khuôn mặt cùng dáng người của viên quan trong khá nhỏ con với một viên võ tướng. Bộ râu đen to tướng chiếm phần phía dưới khuôn mặt.
“Xin hỏi tướng quân có chuyện gì cần lưu ý” Trương Định cuối mình thưa gửi.
“Quân của ông đã đánh một trận khá tốt. Khiến cho giặc Tây phải hoản sợ”
Ngừng một chút, lão nói tiếp:
“Tuy là quân do mình tự chiêu mộ nhưng thậm chí còn tinh nhuệ hơn quân của triều đình”
“Tại hạ không dám nhận” Trương Định lên tiếng.
“Đừng nói vậy. Ta đến đây là có lời khen tặng ông và ban tặng ngân lượng cho binh sĩ”
“Xin đa tạ tướng quân.” Trương Định lại nói.
“Được rồi. Các người theo ta vào trong họp bạn kế sách cho tình hình sắp tới”
Sau đó, cả đám đi vào một ngôi nhà được dựng bằng gỗ. Ở chính giữa có một cái bàn. Trên đó có bản đồ ba tỉnh miền Tây. Xung quanh cái bàn là tập người những người nắm giữ binh mã của ba tỉnh miền Đông.
Lúc này, một viên quan áo xanh mở miệng:
“Quân ta tuy đông nhưng kém về huấn luyện và trang bị. Chúng ta phải thủ thôi chứ làm sao mà tấn công”
“Địch tuy mạnh hơn ta nhưng ta ẩn mình đánh nó. Địch ở ngoài sáng. Ta ở trong tối thì có gì mà phải sợ. Tôi cũng đã đánh với chúng vài trận rồi. Bọn chúng tinh nhuệ hơn ta, hỏa lực mạnh hơn ta. Đó là sự thật. Tuy nhiên, chúng cũng là con người, cũng có thể bị giết chứ có phải thần thánh gì đâu” Trương Định nói.
“Hỏa khí tây dương quá lợi hại. Tôi đề nghị rút lui. Chờ quân tiếp viện của triều đình.” Một viên quan lên tiếng chen vào lời nói của Trương Định.
“Vị đại nhân đây nói chí phải.” Một viên quan khác lên tiếng.
“Đúng vậy” Những viên quan khác cũng đồng thanh.
Duy chỉ có Trương Định là nghĩ khác. Thật lòng thì hắn muốn đấm cả đám này một trận. Tuy nhiên, thân là người biết lý lẽ, Trương Công có gắng giữ bình tĩnh.
“Tôi thấy quân Phú Lang Sa chỉ được khí giới tối tân nhưng cũng là người. Cũng sợ chết. Nếu chúng ta quyết tâm thì nhất định sẽ lấy lại được thành Gia Định. Thêm vào đó, các vị đừng quên là Độc Trùng Chiến do Nguyễn Trung Trực đề xuất đã phát huy được hiệu quả”
“Tôi biết ý của ngài. Trong triều cũng có một số trọng thần để ý cậu ta. Tuy nhiên, một số lại thấy cậu ta cực kỳ chướng mắt. Hơn nữa, cái tên đó không hề đem số quân ít ỏi của mình đến tham chiến, đủ cho thấy cậu ta hiểu tình hình hơn ngài.
Ngừng một chút, viên quan lại nói:
“Quay lại vấn đề chính, chúng ta cứ theo ý kiến số đông. Tất cả cánh quân đồng loạt phòng thủ. Đây là quân lệnh”
Phải nói là Trương Định cũng có biết vài chữ nên không đập đám quan viên này một trận. Với tính cách nhát gan này, dù có trang bị hỏa khí ngang hàng với quân Pháp thì kết quả vẫn là thua chứ không có gì khác biệt.
Cứ suy nghĩ một hồi, Trương Công Định đã đi ra ngoài cùng với đám thân binh lúc nào không hay.
Đi trên những con đường đất, trong lòng Trương Định vẫn còn đang muốn bùng nổ vì thái độ của đám quan viên
“Họ là những vị tướng tên tuổi, nắm giữ vận mệnh của Đại Nam. Thế mà ai nấy đều có tư tưởng chủ bại như vậy” Trương Công thở dài.
“Chưa đánh đã bại. Uổng công Văn Lịch góp kế sách” Được lên tiếng.
“Nếu tất cả mọi người nhất tề xông lên, ta không tin là không đánh đuổi được giặc Pháp” Trương Định nói.
“Bọn quan lại là một lũ chết nhát. Chúng ta cứ liều chết xông lên. Đánh một trận với giặc” Một tay thân binh lên tiếng.
“Không thể tự tiện đánh một mình như vậy được” Giọng của Huỳnh Công Tấn vang lên. Nó giống như một thứ gì nó lạc loài giữa tâm trạng của mọi người.
Trước giọng của Tấn, Trương Định nhìn hắn. Thái độ tuy có chút nhíu mày nhưng không có ý phản bác.
Phải nói thật lòng, người bên cạnh Trương Định đều rất giỏi võ nghệ nhưng kẻ biết dùng đầu óc thì gần như không có ai. Thành ra mọi thứ đều là Trương Công tự quyết. Trong khi đó, Huỳnh Công Tấn lại tỏ ra là người vô cùng hiểu biết. Đây là thứ mà Trương Định cần.
Biết rõ điều này, Huỳnh Tấn tiếp tục lên tiếng:
“Đã là lính của triều đình thì phải tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Người ta bảo rút mà mình đánh bừa thì sẽ bị ghép vào tội bất tuân thượng lệnh. Tội này nặng à nha. Hơn nữa, cái đám quan viên dám làm như vậy thì chứng tỏ thánh ý của hoàng thượng cũng chỉ có ý thủ chứ không có ý công. Trái lệnh quan viên thì không sao nhưng làm thành thượng phật ý thì e là không ổn”
“Kệ mẹ triều đình. Trong mắt của tôi chỉ có Trương Công” Một tên lính nói.
“Mọi việc xin Trương Công định liệu” Một tên khác nói.
Huỳnh Tấn dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn đám này. Hắn tham đầu nhập vào Trương Định vì muốn mượn uy tín để gây dựng thế lực cho bản thân chứ đâu phải làm mấy hành vi tự sát tập thể này. Dù sao thì hắn cũng đâu phải họ Nguyễn Phúc, vận mệnh Đại Nam liên quan quái gì tới hắn.
Trong lúc này, Trương Định lên tiếng:
“Ta nay đã là người của triều đình. Ta không thể làm điều gì nghịch ý. Người ta sao mình vậy. Kiên nhẫn chờ đợi. Nếu tình hình không có gì chuyển biến, chúng ta sẽ đưa quân trở lại Tân Hòa”
Dù sao thì có lẽ Trương Định cũng nên gặp cái gã tên Nguyễn Trung Trực đó một lần nữa.