Chương 3: Thái Bình Thiên Quốc.

Miền Nam lúc này vẫn trong giai đoạn hoang sơ. Tuy người Việt đã tới vùng đất này khai hóa hơn trăm năm nhưng bản thân họ chỉ khai hoang để trồng lúa nên cũng không cần khai thác quy mô lớn. Phải nói thật lòng, người sống ở thời kỳ mà tài nguyên bị khai thác cạn kiệt như Trực không thể hình dung nổi miền Nam thời khai hoang mở cõi. Cũng may là nhờ ký ức của Nguyễn Trung Trực nên hắn không quá bị sốc trước khung cảnh rừng cây bạc ngàn.

Mà nhiều lúc rừng cây bạc ngàn còn là nơi để người ta làm những chuyện không nên làm.

Từ xa, Trực đã nghe thấy âm thanh van xin lẫn nhưng lời dọa nạt. Ngay làm tức, hắn chèo hết tốc lực về phía phát ra lời cầu cứu và đúng là Trực đã đoán đúng.

Lúc này, ở trong một chiếc ghe lớn, một tên người Hoa nhìn như người rừng đang nhìn vào một người thương nhân Đại Nam vốn đang cầu xin hắn tha mạng.

“Con lại các ông, vàng bạc các ông lấy hết rồi. Xin các ông tha mạng cho cha con tôi”

“Đâu có dễ vậy. Ta biết lão vẫn còn tiền.” Hắn lên tiếng.

Bất ngờ, một tên thủ hạ xuất hiện

“Lão đại, có một tên nhóc đang tới gần thuyền của tụi mình”

“Một tên?”

“Dạ chỉ một tên”

“Xử nó cho tao”

Trong lúc này, Nguyễn Trung Trực cũng đã tới gần. Tên vừa lúc nãy còn ở phía dưới thì nay đã ở trên ghe. Hắn cầm cây đao về phía của Nguyễn Trung Trực rồi nói bằng tiếng Việt với giọng lớ lớ.

‘’Tiểu tử, biết điều thì đừng có nhiều chuyện”

Dù là Nguyễn Trung Trực của thế kỉ XIX hay Nguyễn Trực Trung của thế kỷ XXI thì hắn đều ghét nhất việc bị đe dọa kiểu này. Nếu trong tình huống bất khả kháng thì hắn đành chịu nhưng nếu có cơ hội thì hắn còn khuya mới nghe lời.

Ngay làm tức, Trực lao tới tước vũ khí rồi đá tên kia bay xuống dưới sông. Nước ở dưới sông văng lên ướt mặt chàng thanh niên nhưng hắn không để tâm. Phải nói là nếu về võ nghệ thì Nguyễn Trung Trực cũng là thuộc dạng cao thủ. Nếu không thì sau này hắn cũng không thắng nổi giải thi đấu do Trương Định chủ trì.

Tiếp theo, hắn nhảy một cái là bảy thẳng lên ghe. Một tên đô con cầm cây mã tấu lao tới. Hắn chưa chém được phát nào thì đã bị Trực bị một cánh tay rồi còn bị bốp cổ.

“Hảo Hán tha mạng. Hảo Hán tha mạng” Tên kia lên tiếng.

“Đây là Đại Nam, không có hảo Hán” Trực lên tiếng, tay cậu cầm thanh mã tấu vốn của tên kia rồi chỉa về phía hắn.

“Đại gia tha mạng. Đại gia tha mạng” Phải thừa nhận là tên này coi vậy mà đầu óc cũng khá linh hoạt.

“Tha cho mày để mày đi cướp nữa sao” Trực vẫn giữ giọng đe dọa. Đã dám ra tay với hắn thì đâu dễ gì mà tha.

“Tôi vốn là thuộc hạ của Dương Tú Thanh. Hiện tại giữa Đông Vương và Thiên Vương có nhiều mâu thuẫn nên mới ngài mới cử người xuống phía Nam để tìm con đường sông cho gia tộc còn bản thân thì ở lại đấu với Thiên Vương. Chúng tôi thấy Nam Kỳ xa nhà Thanh nên mới tới. Do đi nhiều ngày miệt mỏi nên mới đi ngược lên thượng nguồn rồi tiện tay mượn đỡ tiện bạc của thương nhân qua đường” Tên đó nói một hơi.

Nếu là người bình thường chắc sẽ bị lời nói của tên này làm cho hồ đồ bởi hắn đang nói về tình hình của Thái Bình thiên quốc, vốn cách chỗ của Trực cả ngàn cây số. Tiện thể, nói sơ qua một chút nếu nói Hồng Tú Toàn là thủ lĩnh của phong trào này thì Dương Tú Thanh chính là tư lệnh. Tuy nhiên, khi chiếm được một phần giang sơn thì giữa hai người lại xảy ra mâu thuẫn. Dương Tú Thanh mâu thuẫn với Hồng Tú Toàn về chính sách và thái độ đối với Nho giáo cũng như về việc bài trừ thánh tượng. Dương Tú Thanh tin rằng đạo đức Nho giáo là bản chất cơ bản của con người và nguyên lý của nó tương thích với giáo lý Cơ đốc giáo cũng như hình ảnh của con rồng không phải là phạm thánh. Tuy nhiên, Hồng Tú Toàn bác bỏ quan điểm này và tin rằng Nho giáo phải bị loại trừ vì nó là tà ma ngoại đạo

“Lúc này thì có lẽ kế hoạch diệt trừ Dương Tú Thanh cũng đang được tiến hành rồi.” Trực nghĩ thầm.

Đột nhiên, một tên khác xuất hiện. Trong túi của hắn có một thứ nhô lên mà Trung Trực đoán không lầm là một khẩu súng lục.

“Ngươi là ai. Tại sao lại can thiệp vào chuyện của bổn đại gia” Tên kia thét lớn.

Sau đó, hắn ra hiệu cho tên thủ hạ cầm đao lao tới chỗ của Trực. Dĩ nhiên là Trực vẫn chiếm ưu thế. Chỉ một cước đã thổi bay tên kia xuống dưới sông như tên đồng bọn trước đó của hắn.

Tên còn lại lúc này đang cân nhắc không biết có nên dùng súng hay không. Dù vậy, hắn quyết định không sử dụng. Nam Kỳ tuy còn hoang sơ nhưng vì là vựa lúa nên được nhà Nguyễn cực kỳ coi trọng. Nếu hắn thực sự nổ súng thì sẽ gây ra sự chú ý lớn. Đến lúc nó, hắn có nguy cơ bị lớp lớp quan binh Đại Nam bao vây. Mạng của hắn thì không sao nhưng tiểu thư thì không được.

Trong khi đó, bản thân Trực vốn không hề sợ khẩu súng của tên này. Súng đại liên hắn còn không sợ nữa là.

Trong khi đó, tên kia cầm đao lao tới như con hổ về phía trực. Trận đấu giữa hay bên không thua gì các bộ phim kiếm hiệp thời hiện đại. Có một chuyện tên kia và cả Trực cũng phải thừa nhận đó là võ thuật nước Nam thật sự không thua thậm chí vượt xa Trung Hoa. Nếu không thì trong thời kỳ trung đại, người Việt đã không nhiều lần đánh tan quân xâm lược lên tới hàng vạn như vậy.

Sau một hồi giao đấu, tên kia bị ăn một cước của Trực rồi ngã gục.

“Ta chịu thua. Võ thuật An Nam không ngờ lại vượt xa võ thuật trung nguyên” Tên kia lên tiếng.

“Là Đại Nam” Trực kiên quyết không chấp nhận cái tên do khinh miệt do người phương Bắc đặc.

“Được rồi, võ thuật Đại Nam vô địch thiên hạ. Tại hạ là Lý Hữu Chí. Chúng tôi tới chỗ các hạ làm điều xàm bậy là lỗi của chúng tôi. Chỉ cần tại hạ tha cho chúng tôi, chủ nhân của chúng tôi là Đông Vương nhất định sẽ báo đáp” Hắn nói.

“Chưa nói tới khoảng cách địa lý, chỉ sợ là Đông Vương và cả Thái Bình Thiên Quốc của các ngươi sắp tiêu tới nơi rồi” Trực nói.

“Ngươi nói vậy là ý gì?” Hữu Chí nổi điên lên như núi lửa bùng nổ, sẵn sàn liệu mạng với Trực. Dám nói Thái Bình Thiên Quốc sắp tiêu đời. Tên này thực sự đang chết. Ít nhất thì Hữu Chí vẫn đang nghĩ như vậy.

“Huynh đệ, ta với Thái Bình Thiên Quốc của ngươi cách nhau tới mấy ngàn cây số. Nói nói xấu các ngươi có lợi gì cho ta. Ta không phải quan viên Đại Nam, không phải người Đại Thanh. Ta không có hứng thú can thiệp chuyện của các ngươi. Chỉ là mâu thuẫn giữa Đông Vương và Thiên Vương lớn hơn nhiều lần ngươi có thể tưởng tượng. Đừng nghĩ là lúc khởi nghĩa xưng huynh gọi đệ thì sau này mãi là huynh đệ. Cái quan trọng nhất là các ngươi chỉ mới ở giai đoạn giữa của bá nghiệp thôi. Một khi mâu thuẫn thì sụp đổ là điều tất yếu” Trực lên tiếng.

Lúc này Hữu Chỉ phục thật rồi. Hắn không ngờ một người Đại Nam nhỏ bé lại có cái nhìn toàn cục về trung nguyên như vậy. Nhận định này đúng là nút thắt cho suy nghĩ của nhiều quan viên Thái Bình Thiên Quốc. Hôm nay tuy không cướp được gì nhưng ít nhất cũng mang về một nhận định quan trọng. Thực sự, đúng là Trực không có lý do gì để mà lừa hắn mà lừa thì có ít gì.

Lúc này, người chủ ghe đã thoát được và tìm cách truy hô. Chỉ trong chốt lát, mọi người, thậm chí là quan phủ cũng sẽ xuất hiện. Do đó, hắn cần phải nhanh chóng đi khỏi.

“Tại hạ xin cáo biệt. Nếu sau gặp lại mà huynh đệ có hướng thú góp sức cho Thái Bình Thiên Quốc, tại hạ nguyện tiến cứ cho Đông Vương” Hữu Chí lên tiếng rồi biến mất.

Cái mà Trực không biết đó là tên Hữu Chí này lại là thủ hạ thân cận của Đông Vương với nhiệm vụ bảo vệ Dương Tú Ninh, con gái của Dương Tú Thanh. Chỉ một câu nói của hắn đã làm chủ tớ họ nhận ra tình hình nguy hiểm cỡ nào mà thuê hẳn tàu hơi nước của phương Tây để về Thái Bình Thiên Quốc. Cũng nhờ đó mà sự biến Thiên Kinh không diễn ra. Đại Thanh và Thái Bình Quân lưỡng bại câu thương. Lịch sử biến đổi tới mức không ngờ.