Xuyên không. Nhiều người chỉ nghĩ đơn giản là đem mớ kiến thức hiện đại về thời cổ đại là có thể xưng vương, xứng tướng. Tuy nhiên, đây là suy nghĩ hoàn toàn sai lầm. Bản thân truyện xuyên không vốn xuất phát từ ức chế của tác giả với lịch sử. Do đó, bản chất truyện thường mang tư tưởng tự sướng khá nhiều. Còn thực tế, con người cổ đại đâu có ngu ngốc như vậy. Trong điều kiện thiếu thốn đủ thứ mà chỉ huy đại quân, quản lý cả một quốc gia thì đó là thiên tài đó nha. Mấy tên chỉ dựa vào kiến thức trên mạng mà đối đầu với họ là tự tìm đường chết.
Do vậy, Trực biết mình không thể gấp rút mà phải từ từ. Theo đúng lịch sử, cơ hội lớn nhất của hắn là gặp Trương Định trong đợt tỉ võ sắp tới. Đây là cơ hội nhưng cũng không được mong đợi quá nhiều. Việc vẽ ra cả đống thứ mà không thể ứng dụng được ngay chỉ làm người ta nghĩ hắn bị điên. Từ khi Trung Trực tạo được vũ khí từ hư không. Còn không thì không được quá hấp tấp.
“Trực,.. Trực… Nguyễn Trung Trực” Giọng của Định vang lên bên tai hắn.
Phải nói là hắn cũng quá sơ ý. Suy nghĩ một chút mà làm lơ con nhà người ta. Cũng may con gái thời này bị trói buộc trong lễ nghĩa quá nhiều chứ thời hiện đại thì hắn bị bỏ lâu rồi.
“Anh hai nghe tin gì chưa” Mân lên tiếng
Thực ra thì Mận chính là em của Nguyễn Trung Trực. Cũng vì vậy mà Định mới cho cô đi chung ghe. Bản thân cha hắn mất sớm đã để lại cho mẹ hắn một đàn con nhỏ, buộc bà phải tầng tảo sơm hôm. Cũng vì lẽ đó, với tư cách con trưởng, hắn đã đi chày lưới từ nhỏ tới mức thành quen.
“Tin gì?” Trực hỏi.
“Sắp có gánh hát bội trên sân đình. Anh có muốn đi coi chúng với chị Định không?”
Vào thời này thì giải trí là một thú vui xa xỉ. Không có facebook, youtube, người nông dân chỉ có thể mong mỏi những gánh hát bội, đoàn cả lương, trò chơi dân gian để giải trí. Thực tế, một gánh hát như vậy ở Đại Nam thế kỉ 19 không thua một đại nhạc hội của nhóm nhạc Hàn quốc ở thế kỷ XXI.
Quan trọng nhất, cái này là Mận nói thay cho Kim Định. Nên nói cho rõ là phụ nữ thời này không được phép nói thẳng với con trai bởi nó trái với lễ giáo. Cũng vì lẽ đó mà cô em gái nhiệt tình này mới ra tay giúp đỡ.
Nói tới đây, hắn liếc nhìn sang Kim Định. Ngay làm tức khuôn mặt của nàng làm tức đỏ bừng lên. Ở cái thời của hắn con gái còn chủ động hôn con trai chứ ở đó mà đỏ mặt vì một cái nhìn.
Tuy nhiên, Mận lại chen ngang một lần nữa:
“À mà anh dẫn em đi chung với”
Cái này làm hắn cảm thấy quái lạ. Không phải cô em này muốn giúp hắn và “chị dâu” sao. Bỗng nhiên đòi đi theo làm gì.
Lúc này, Định mới mở miệng giải đáp thắc mắc cho Trực.
“Anh mời luôn Huỳnh Tấn, bạn anh đi coi hát luôn có được không?” Nàng nói.
“Ý em là Huỳnh Công Tấn….?” Khuôn mặt của Trực có chút khó coi.
“Đúng rồi. Huỳnh Công Tấn, thôn An Long, huyện Tân Hòa, tỉnh Định Tường. Lúc trước thấy anh còn khen anh ấy nước mà” Định có chút khó hiểu khi bỗng nhiên thái độ của Trực có chút khó chịu.
Một trong những cái tên Việt gian đã đi vào lịch sử thì làm gì có ai mà không nhớ. Làm gì có người Việt chân chính nào không thấy khó chịu. Sự tàn bạo của gã này còn lớn tới mức mà thống đốc Nam Kỳ còn phải yêu cầu hắn kiềm chế lại. Quan trọng nhất, tên Tấn chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến cái chết của Bình Tây Đại Nguyên Soái Trương Định và cả hắn nữa. Cái kiếp nô lệ hơn tám mươi năm của dân tộc Việt có “công” của tên này. Bằng mọi giá hắn tuyệt đối không để lịch sử tái diễn.
Thực ra thì bản thân Trực và tên Tấn này cũng có chút quan hệ. Không phải huynh đệ kết nghĩa gì đó mà chỉ là cùng nhậu chung vài bữa. Dân Đại Nam, nhất là xứ Nam Kỳ Lục Tỉnh có một thói quen khá xấu đó là thích uống rượu, nhất là tình trạng mỗi năm làm có một, tối đa là hai vụ lúa, thời gian rãnh rỗi trong năm có rất nhiều.
Ngay làm tức, phần Nguyễn Trung Trực trong hắn muốn Mận thôi ngay ý nghĩ với tên Tấn. Tuy nhiên, phần Trực Trung lại kiềm chế hắn lại. Nếu bảo Mận không được quen tên kia thì lý do là gì. Là vì hắn sẽ bán nước trong tương lai ư? Quá hoang đường. Hơn nữa, theo hắn biết thì có lẽ gia thế của tên Tấn này cũng có một chút số má. Cũng chả phải quan lớn gì nhưng cũng là nhà bá hộ. Thời này phép vua thua lệ làng, không đắc tội được. Cũng vì lẽ đó mà Trực hủy luôn kết hoạch giết tên này ngay dịp coi hát.
Mà cho dù hắn muốn giết cũng khó có thể được. Nên nhớ là theo lịch sử, tên này trước từng bị cọp đuổi, sau này từng bị người của Trương Định cử đi ám sát mà vẫn không được. Dĩ nhiên là hắn có thể nhưng như vậy quá mạo hiểm. Dù sao thì cứ đề phòng là được.
“Được rồi, anh sẽ mời Huỳnh Tấn đi xem hát chung. Chịu chưa?” Trực vừa nói vừa mỉm cười.
Nếu đã không giết được thì tìm cách kiểm soát hắn cũng không tệ. Ngoài ra, con gái thời này bị lễ giáo trói buộc nên cũng không sợ, Mận cùng tên Tấn kia làm gì đó. Cùng lắm thì xem hát xong thì dẫn nàng về chung là được.
Sau đó, chiếc ghe chở hai người quan trọng với hắn cũng đi xa. Bản thân họ lên ghe là để buôn bán, nếu để trễ thì không nên.
Vậy mới thấy sự khác biệt giữa Đại Nam và nhà Thanh. Dù chịu ảnh hưởng của Nho giáo, nhất là khi Gia Long bê nguyên bộ luật của nhà Thanh về làm luật của mình, vẫn có sự khác biệt giữa hai nước. Nếu ở đất nước phương Bắc, phụ nữ chở hàng đi bán là cái gì đó rất bất thường. (Ai coi phim cổ trang sẽ thấy người buôn bán đã phần là đàn ông hoặc phụ nữ lớn tuổi, gái trẻ thường rất hiếm)
Phải nói bản thân hai người kia cũng không ngờ số phận của mình sẽ chịu sự thay đổi rất lớn. Người đàn ông của họ sẽ trở thành người thay đổi hoàn toàn vận mệnh của mảnh đất Đại Nam này.