Chương 29: Trận thành Gia Định.

Thành Gia Định.

Lúc này, toàn bộ lính nhà Nguyễn trú trong thành Gia Định đều bị náo động bởi tiếng trống báo hiệu. Giờ phút chiến đấu đã tới. Ngay sau đó, binh lính trên đồn gác bắt đầu đứng dày đặt trên tường thành. Lúc này, Võ Duy Ninh, được thân binh hộ tống đang đi tới quan sát đội hình chiến đấu. Sau đó, một tên lính đưa kính viễn vọng cho tổng đốc Định-Biên để hắn quan sát quân địch.

Từ phía xa, tàu chiến của hải quân Pháp nhìn chằm chằm vào thành. Sau đó, dàn pháo Napoleon III bắt đầu bắn thẳng vào thành Gia Định. Chưa đầy mấy phút sao, cả tòa thành bị khói bụi bao phủ. Binh lính ở các ụ pháo bị thổi tung lên trời. Trong khi đó, lính pháo binh Pháp, dưới sự hối thúc của sĩ quan chỉ huy nhanh chóng nạp đạn để chuẩn bị cho đợt bắn tiếp theo. Sau đó, pháo binh tiếp tục gián mạnh vào tòa thành yếu ớt của Đại Nam. Giống như các trận chiến trước đó ở Đà Nẵng, quân Pháp mạnh tay bắn phá mà không lo sợ bị đánh trả.

Tiếp theo, quân đội Pháp bắt đầu đổ bộ lên mặt đất. Từ phía xa, người ta thấy một tòa thành đang bị công phá dữ dội và một loạt các nhóm quân hình chữ nhật đang di chuyển. Dưới sự chỉ huy của đám sĩ quan Pháp, đám lính di chuyển vô cùng trật tự. Mà bản thân quân địch còn đang bị bắn phá như vậy thì vốn chả có lý do gì mà đội hình quân Pháp phải bị rối loạn cả.

Sau đó, khi dừng lại một khoảng cách đủ gần. Tên sĩ quan chỉ huy một trung đội bằt đầu hô lớn.

“Dừng lại. Chuẩn bị. Hàng thứ nhất. Bắn”

“Hàng thứ hai. Chuẩn bị. Bắn”

Dĩ nhiên, đội súng hỏa mai của quân Đại Nam cũng tìm cách bắn trả. Tuy có ưu thế điểm cao nhưng do chịu pháo kích dữ dội mà vũ khí bị lạc hậu nên không có cách gì đấu lại quân Pháp. Đó còn chưa nói đến việc quân Nam cả năm tập bắn súng chưa tới chục phát nên lúc cầm vẫn còn mất một thời gian mới quen tay. Một cách may mắn, vài tên lính Pháp bị trúng đạn nhưng cũng không ảnh hưởng đến thế cục.

Tại sao Võ Duy Ninh lại chọn lối đánh này trong khi lão đã được Trực chỉ dẫn cách đánh tốt hơn. Đó là vì cái lão muốn là làm quân địch chủ quan. Nếu trên nóc thành trống không thì quân địch không phải sẽ có đề phòng sao. Do đó, Võ Duy Ninh quyết định áp dụng phòng thủ kiểu cũ kết hợp với chiến lược mà Nguyễn Trung Trực đã đề xuất. Bản thân lão cũng muốn so sánh cái nào hiệu quả hơn.

Lúc này, quân Pháp cũng bắt thang để leo lên trường thành. Hai bên chính thức đánh giáp lá cà.

Một người lính Đại Nam dùng đao chém chết một tên lính Pháp. Sau đó, hắn lại bị đám lính phía dưới bắn chết. Một loạt phát đạn làm hắn ngã gục xuống phía dưới. Một người lính khác cầm đao của tên kia xong tới đám lính Pháp ở trên tường thành. Hắn như con cọp cứ nhằm lính Pháp mà tấn công. Tuy nhiên, cũng như gã lúc trước, hắn bị ăn mấy phát đạn rồi gục xuống. Lúc chết vẫn còn nhìn về lá cờ Long Tinh Kỳ của Đại Nam.

Phải nói là trước cảnh khốc liệt của chiến trường, Võ Duy Ninh có hơi hoảng nhưng lời nhắc lúc trước của Trực lại làm hắn bình tĩnh lại. Nếu không phải nhờ cuộc nói chuyện với tên Trực thì hắn cũng không giữ được bình tĩnh trước hỏa lực của quân Pháp.

“Xem ra Độc Trùng Chiến vẫn là kế sách duy nhất.” Hắn nghĩ thầm.

Trong khi đó, trước sức kháng cự của quân Nam trên tường thành. Charles cho pháo binh chuyển từ bắn hổ trợ bộ binh Pháp sang bắn tiêu diệt. Khói bụi bay lên cao che phủ cả tòa thành rộng lớn. Nhiều bộ phận cơ thể người cứ thi nhau được thổi tung lên trời.

Sau đó, khi khói bụi bay đi, lão trung tướng Charles thấy quân Nam đã rút đi hết. Cả tòa thành to lớn cũng bị pháo binh Pháp bắn tan nát theo đúng nghĩa đen không khác gì phô mai Ý rồi dần sụp đổ. Ngay làm tức, bộ binh bắt đầu đi vào trong để chiếm thành. Thành đã sụp nên thang trở nên vô dụng.

Thực ra thì theo đúng dòng chảy lịch sử thì cuộc chiến ở Gia Định kết thúc cực kỳ mau lẹ. Thiệt hại quân Pháp gần như không đáng kể. Tuy nhiên, ở dòng thời gian này, với sự cố vấn của “Nguyễn Trung Trực” thì không.

Phải nói là tuy cổng thành bị bắn tới mới mức gần như sụp đổ nhưng khu vực bên trong thì dường như chưa từng bị tổn hại. Lúc này đây, mấy ngàn quân Nam đang phục kích chờ đợi. Thậm chí, Võ Duy Ninh còn phá lệ đem một số súng hỏa mai và binh khí phát cho dân chúng rồi dạy họ theo chiến thuật mà Trực đã dặn. Phải nói là chiến thuật Độc Trùng Chiến khá đơn giản nên chỉ sau mấy ngày thì bọn họ cũng học được. Nói cho đúng thì Tổng đốc Định-Biên đã dốc cả vốn liếng cho trận này. Dù có thua thì hắn cũng phải làm cho đám Tây Dương đó phải trả giá đắt.

Còn phải nói là tên Võ Duy Ninh này đã phát huy đến cao độ lối đánh du kích trong môi trường đô thị mà Trực đã dạy cho hắn. Cần lưu ý là họ Võ xuất thân là quan văn và bản thân Trực cũng chỉ nói lý thuyết cho gã mà thôi. Thêm vào đó, cả thành Gia Định có chưa tới mấy tháng để đánh theo kiểu mới trong lúc tin tức về việc quân Pháp đánh vào đâu vẫn còn rất mơ hồ. Ngoài ra, phải đến khi lên chức Tổng đốc mấy ngày trước thì Đỗ Duy Ninh mới có toàn quyền điều động quân lính.

Lúc này, phát súng mở màn cho giai đoạn hai của trận thành Gia Định chính thức bắt đầu. Đó là phát súng hỏa mai. Trên đường phố thì tầm bắn của các loại súng hoàn toàn không có ý nghĩa. Tuy không so được với súng của quân Pháp nhưng quân Nam cũng chả có lựa chọn. Dù vậy, cũng đã có vài xác lính pháp và chục lính Đại Nam bỏ lại. Tuy vẫn có hi sinh nhưng đã tốt hơn nhiều so với trận Đà Nẵng.

Tuy nhiên, quân Pháp nhanh chóng dùng pháo bộ binh mà nhắm thẳng vào quân Đại Nam. Hiện tại pháo hải quân đã không còn hiệu quả chi viện nên pháo bộ binh từ các tàu đổ bộ được sử dụng. Sĩ quan Pháp được huấn luyện từ các trường ở châu Âu nên họ phản ứng cực nhanh.

Vốn dĩ quân nhà Nguyễn phải rút đi ngay khi đối phương có dấu hiệu bắn phá nhưng vị chưa có ai quen với cách đánh này nên một số quân lính bị thiệt hại.

Trong khi đó, dân binh trong thành lại hiệu quả hơn hẳn. Họ là tờ giấy trắng, không chịu ảnh hưởng từ chiến thuật kiểu cũ nên chiến đấu vô cùng tốt. Quan trọng nhất, họ đang chiến đấu cho quê hương của mình. Dù vẫn có thiệt hại do chênh lệch hỏa lực nhưng tính hiệu quả của nó đã đủ làm cho Võ Duy Ninh cùng tướng lĩnh theo gã phải há hốc mồm.

Trong khi đó, gã Charles vẫn đang đau đầu vì chiến thuật quái lạ của quân An Nam. Tuy không phải ở mức học giả hiền triết như hắn cũng xem như nghiên cứu qua tất cả chiến thuật của phương Tây và phương Đông, thậm chỉ của cả thổ dân châu Phi, châu Mỹ. Dĩ nhiên, là chả có chiến thuật nào giống như chiến thuật hiện tại.

“Truyền lệnh quân lính cày nát trận địa. Dùng pháo không được thì dùng thuốc nổ. San bằng cả thành phố nếu cần thiết.” Viên trung tướng lên tiếng.

Dù có bất ngờ thì gã cũng là trung tướng, đô đốc của hải quân hoàng gia Pháp. Trước sự biến chuyển của chiến trận, gã phản ứng cực nhanh.

Vậy ra sự kiện quân Pháp san bằng thành Gia Định diễn ra sớm hơn so với lịch sử.

Tuy nhiên, không may cho giặc Pháp, quân lính nhà Nguyễn đã dần quen với cách thức đánh kiểu này. Chỉ cần quân Pháp di chuyển là họ sẽ đồng loạt xông ra tấn công bằng tất cả mọi thứ từ súng ống tới gươm giáo. Khi quân Pháp chuẩn bị ổn định lại đội hình thì tất cả di chuyển qua từng ngõ ngách mà rút rui. Nên nhớ là toàn bộ quân ở đây đã đóng ở Gia Định một thời gian. Ngõ ngách trong thành họ vô cùng quen thuộc, nói chung thì hơn mấy “vị khách” từ châu Âu này.

Cứ như vậy, hai bên giằng co. Quân Đại Nam do chênh lệch vũ khí nên vẫn thiệt hại nặng hơn. Quân Pháp dùng pháo binh phá hủy mọi thứ ở Gia Định để tiến công. Do đó, chúng vẫn chiếm ưu thế. Dù vậy, thời gian vẫn chậm vô cùng.

Một cuộc chiến vốn dĩ chỉ mất vài giờ nay đã diễn ra gần một ngày. Dù thiệt hại quân Đại Nam lớn hơn nhiều do chênh lệch hỏa lực nhưng nó cũng làm cho chỉ huy quân Pháp có hơi bất ngờ. Tuy nhiên, ưu thể hỏa lực đã làm cho quân Nam dần bị đẩy lùi.

Hơn nữa, thuốc súng và đạn dùng cho súng hỏa mai cũng hết sạch. Phải nói là quân đội nhà Nguyễn so với thời cực thịnh là Minh Mạng đã suy sụp rất nhiều. Đạo quân súng ống từng dọa quân Xiêm La sợ chết kiếp thì nay đã không còn. Tóm lại, hiện giờ Đỗ Duy Ninh và quân lính phải chuyển sang dùng cung tên giáo mác để giáp chiến cùng kẻ địch. Thiệt hại vốn đã lớn thì nay lại tăng lên thêm bội phần.

Một số cánh quân đã bị quân Pháp dồn vào một góc. Ngay làm tức, pháo Napoleon III bắn liên tục cho tới khi mọi thứ thành bình địa mới thôi.

Trong khi đó, quân Pháp nhanh chóng chiếm được phủ tổng đốc Gia Định. Ngay làm tức, cả đám lính lấy hết những thứ cần lấy rồi chuyện lên tàu. Dù vậy, do giao tranh quá dữ dội nên quân Pháp thu được không nhiều như tưởng tượng.

Kể ra thì có thể Đỗ Duy Ninh không để ý thì trời càng lúc càng tối. Một cách vô ý, trời tối lại có lợi cho quân Đại Nam. Đa số binh lính Nam Kỳ đều xuất thân là nông dân, thỉnh thoảng cũng đi mò cua bắt ốc vào ban đêm nên cực kỳ giỏi việc đi lại. Trong khi đó, quân Pháp lại không quen với việc đánh đêm, nhất là ở trong môi trường đô thị. Lúc này, quân lính Đại Nam, dù không còn súng hỏa mai và hết luôn cả tên vẫn liều mạng. Họ vì tổ quốc không hề có ý định bỏ chạy.

Nhìn quân lính của mình chiến đấu như vậy, Võ Duy Ninh ngày càng cảm phục cái gã tên Nguyễn Trung Trực đó. Chỉ một chiến thuật nhỏ mà đã giúp mấy ngàn quân và dân trong thành có thể giáp chiến với cả ngàn quân trang bị hiện đại.

Về phía quân Pháp, họ cũng đã có chút sợ hãi. Tuy nhiên, lão già Charles không hề có ý định lui quân. Giờ mà lui thì mấy chục ngàn người Đại Nam sẽ đuổi giết họ ngay tức khắc. Thêm vào đó, hạm đội của lão có nguy cơ bị hàng chục vạn người bao vây. Dù có ưu thế hỏa lực nhưng một khi đám người An Nam đó liều mạng thì Charles và toàn bộ thuộc cấp sẽ đồng loạt lên thiên đàng gặp Đức Chúa Trời. Ngoài ra, quân Pháp vẫn chiếm ưu thế thì không có lý do gì bỏ chạy cả.

Cứ như vậy, trong đêm đen. Tòa thành Gia Định được thắp sáng bởi vô số loạt đạn đại bác. Tiếng súng vang lên khắp nơi như một bản nhạc của tử thần. Nói tới tử thần thì quân Đại Nam lúc này cũng không khác gì tử thần là bao. Về liều mạng, họ cũng như những đạo quân mà hải quân Pháp đã đụng độ ở Đà Nẵng. Tuy nhiên, họ không xông lên ngu ngốc mà di chuyển theo đúng lối đánh mà Nguyễn Trung Trực đã dạy gián tiếp qua Võ Duy Ninh. Lúc này, toàn bộ thành Gia Định, từ binh lính tới dân chúng đều đã tham chiến dù cái chết đang chờ họ.

Đêm đen cuối cùng cũng qua đi. Từ phía biển, mặt trời hiện lên như một quả trứng gà. Nó soi rõ một thành Gia Định hay đúng hơn là di tích thành Gia Định. Ánh sáng mặt trời giúp mọi người thấy rõ xác của binh lính và dân chúng Đại Nam, của lính Pháp, lính Tây Ban Nha, lính Philipine. Chênh lệch hỏa lực quá lớn, tới cuối cùng, Võ Duy Ninh cũng phải rút khỏi thành. Dù vậy, so với trận chiến trong lịch sử, những gì mà quân nhà Nguyễn làm được đã quá tốt so với thực tế rồi.

Trong khi đó, Charles lại như trái khổ hoa. Chiến thuật này thật sự rất đáng lo ngại.

“Bảo với bên tình báo. Tìm cho ra kẻ nào đã đề xuất chiến thuật kỳ quái này” Gã trung tướng lên tiếng.