Chương 28: Lòng yêu nước. Dã tâm của Huỳnh Tấn.

Gò Công, căn cứ của Trương Định.

Từ xa, người ta đã nghe thấy tiếng tập võ kêu lên. Lúc này, Trương Định cùng một số thân binh đang đi vào căn cứ của mình. Gọi là căn cứ những nó cũng chỉ có vài ngôi nhà đơn sơ. Được cái là cây cối rất nhiều, tạo không khí thoải mái dễ chịu.

“Đánh đấm cho mạnh vào. Không ăn cơm sao mà nhìn yếu vậy” Một kẻ hò hét với đám tân binh.

Nói chung thì tân binh đa phần là nông hộ hay nông dân nên khi nghe tên lính hét lớn thì đều sợ hãi mà nghe theo. Hơn nữa, kẻ này dù sao cũng là con bá hộ có tiếng ở xứ Gò Công. Tên hắn là Được. Dáng người cao to với bộ râu như hai cánh chim tạo nên sự nam tính. Làn da ngăm đen do thường hay đi ra ngoài.

“Mọi người dừng lại. Anh em nghỉ ngơi một lát” Giọng của Trương Định vang lên.

Mọi người đều không để tâm tới tên lính mà nghỉ luôn. Đùa chứ Trương Công đã ra lệnh thì họ còn ngại gì. Ở Gò Công nếu không tính tri huyện thì Trương Định là lớn nhất rồi.

“Trương Công. Chẳng hay có chuyện gì” Được lúc này lại hỏi.

“Vào trong rồi hãy nói”

Sau đó, khi cả đám vào trong nhà, Trương Định mới lên tiếng:

“Ta nghe nói quân Pháp sắp đánh vào Gia Định. Đồn lũy dọc sông Sài Gòn bị bọn chúng nhổ sạch”

“Pháp là nước nào vậy Trương Công” Một tên thủ hạ hỏi.

Cái này cũng không trách hắn. Phải nói là nhiều người còn không phân biệt được các quốc gia châu Âu mà chỉ gọi chung là Tây Dương. Bọn họ chỉ nghe nói người Tây Dương bắn phá Đà Nẵng. Đó là còn chưa nói chuyện người Tây Dương ở Đại Nam đã bị Minh Mạng trục xuất cũng như cấm buôn bán. Thời gian cũng ba mươi năm chứ ít gì.

“Nước đó ở xa lắm. Có đội tàu chiến mạnh. Chuyện môn đi đánh các nước khác. Ta nghe nói nhà Thanh ở bên Tàu cũng bị tụi nó đe dọa” Trương Định trả lời.

“Vậy tụi bạch quỷ mặt mũi nó ra làm sao?” Người đó hỏi.

“Tui nghe người Hoa đi buôn bán xa kể lại. Bọn Bạch Quỷ da trắng lắm. Mắt thì xanh lè. Mũi rõ. Tóc thì vàng. Đứa nào cũng cao to khỏe mạnh hơn mình” Lúc này, Được lên tiếng.

“Vậy đánh lộn với tụi nó mệt lắm đó” Một người khác lên tiếng.

Lúc này, Huỳnh Công Tấn mỉm cười. Trong nụ cười chứa đựng sự kinh bỉ được che dấu khéo léo. Phải nói là trong thời gian Trực bôn ba xây dựng thế lực thì tên Tấn đầu quân vào dưới trướng Trương Định. Bằng trí thông minh cùng tài năng, hắn đã thành một cánh tay đắc lực của người con xứ Gò Công.

“Tôi cũng đã nhìn thấy bọn chúng. Cũng giống như anh Được vừa nói. Nhưng tôi không sợ tướng tá bọn chúng cao lớn vì đó là bất lợi khi đánh sáp lá cà. Cái tôi sợ bọn chúng là vũ khí, vừa xa lại mạnh chứ không như súng của mình.”

Lúc này, một số người đã có dấu hiệu hoang mang lo sợ. Đó là bản năng của con người trước thứ mà mình không hiểu.

“Có gì đâu mà phải sợ. Ác quỷ hay bạch quỷ thì cũng chỉ là người chứ có phải thần thánh gì đâu. Tụi nó có vũ khí lợi hại nhưng thất thế là đánh nhau trên đất của ta. Ta phải lợi dụng điều này để mà cướp vũ khí giết giặc.” Trương Định dùng nét mặt nghiêm nghị nhìn qua một lược tất cả mọi người.

“Nói thì nói vậy thôi chứ tôi có sợ gì đâu” Một người lên tiếng.

“Tôi cũng vậy” Một người khác nói.

“Cho dù phải chết. Tôi cũng quyết tâm đánh đuổi bọn xâm lược xấu xa này” Một người khác nói.

“Tốt lắm. Tập hợp anh em lại” Trương Định lên tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

“Các anh em tập hơp” Được lên tiếng khi ra ngoài cùng Trương Định.

Vừa nghe thấy giọng của Được, toàn bộ nông binh ai nấy đều đứng thành một hàng nghiêm chỉnh.

Lúc này, trước mấy trăm lính dưới quyền, Trương Định hít một hơi thật sâu rồi phát biểu:

“Hởi các anh em, giặc Tây đã sắp đem tàu chiến đánh vào thành Gia Định. Dọc đường, chúng không chỉ bắn phá đồn lũy của quan quân mà còn giết hại vô số dân lành vô tội.”

Ngừng một chút, Trương Công lại hỏi:

“Giặc Tây có vũ khí hùng mạnh. Anh em có sợ không?”

“Không” Mọi người trả lời.

Thực sự, nếu nói không sợ là nói dối, nhất là khi nghe về những thiệt hại khủng khiếp của các đồn lũy ven sông. Tuy nhiên, đây là quê hương mà tổ tiên, ông ba và cả bản thân họ đã góp công xây dựng. Nếu bỏ đi tất cả để đám Tây tàn phá thì họ không làm được.

Trong khi đó, Trương Định rất hài lòng trước những người mà ông cùng thủ hạ đã huấn luyện.

“Tốt lắm. Nếu bây giờ có lệnh triệu tập anh em đánh giặc Tây thì anh em có sẵn sàn chiến đấu không” Trương Định hỏi.

“Sẵn sàn” Tất cả đồng thanh trả lời.

Tiếng kêu như sấm vang tới tận trời xanh.

“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Hiện nay, nước ta đang bị ngoại bang giày xéo. Chúng ta thề chiến đấu tới cùng”

“Xin thề. Xin thề” Hai từ được lặp lại hàng chục lần mà không thấy chán.

Dù biết là mình đang phải đối mặt với kẻ địch vô cùng hùng mạnh đã từng đánh tan hàng vạn quân nhà Thanh hay gần đây là đánh vào Đà Nẵng. Tuy nhiên, khi tổ quốc mà mình ở một phần trong đó đang gặp nạn thì ai mà không muốn làm gì đó.

Không quan tâm có làm được hay không.

Không quan tâm có vô nghĩa hay không.

Đây chỉ là phản ứng bản năng của một người con đất Việt, một thứ thúc đẩy hắn phải làm. Do đó, tất cả bọn họ đều không hối hận.

Tuy nhiên, trong đám người đó, ở những người đứng bên cạnh Trương Định, Huỳnh Công Tấn đang suy nghĩ khác. Hắn lạc lõng giữa những tiếng hò leo vang dội. Không như bọn họ, hắn vẫn đang không ngừng tính toán. Với hắn, tổ quốc thiêng liêng cũng chỉ là một vật trên bàn cân mà thôi. Nếu cần, hắn sẵn sàn bán đứng tất cả.