Singapore, từ trước khi người phương Tây tới đã là một thương cảng quan trọng do vị trí đắc địa. Khi người phương Tây tới Đông Nam Á vào thế kỷ mười sáu thì như một lẻ tất yếu, Singapore trở thành một cảng biển trù phú. Vào năm 1819, Thống đốc Anh tại Bencoolen là Thomas Stamford Raffles đã đến Singapore, tham gia vào cuộc soán vị ở Vương quốc Hồi giáo Johor trên bán đảo Malaya, nhờ đó được vị Sultan mới nhượng hòn đảo lại cho Công ty Đông Ấn Độ thuộc Anh.
Lúc này, Trực đang đứng trước một tay quan viên Bến cảng. Hắn là người Anh chính hiệu. Nếu là người Á Đông bình thường khi gặp người nước ngoài thì có lẽ sẽ hồi hộp. Tuy nhiên, tên Trực kiếp trước gặp người nước ngoài còn nhiều hơn người trong nước nên hắn cảm thấy bình thường. Thêm vào đó, cộng với bộ đồ linh mục, tên quan viên nói chuyện với hắn vô cùng khách khí bởi hắn biết đây là linh mục thứ thiệt.
“Cha đến từ Quảng Châu phải không?” Hắn hỏi.
Bản thân vùng Quảng Châu vốn có nhiều linh mục hoạt động nên hắn nghĩ Trực cũng đến từ đó. Dù sau thì người phương Đông không phân biệt người Anh, Pháp, Mỹ. Do đó, hắn cũng chả ngạc nhiên khi phương Tây nhầm lẫn giữa Đại Thanh và Đại Nam.
“Không, ta là người Đại Nam”
“Đại Nam?” Tên viên chức có hơi mơ hồ.
“Empire of Annam” Trực nói.
Thực ra thì cái tên An Nam mà dân Anh, Pháp lúc đó gọi chủ yếu là do người Trung Quốc gọi vậy nên họ cũng gọi theo chứ không có ý xúc phạm gì. Bản thân từ “Empire” dịch ra là triều đại, đế chế cũng cho thấy các nước phương Tây xem trọng Đại Nam tới mức nào chỉ là nhà Nguyễn đã bỏ qua cơ hội mà thôi. Sau này, khi biết từ An Nam có nghĩa gì thì Đại Nam cũng thành Đông Dương thuộc Pháp con mẹ nó rồi. Do đó, An Nam thành từ chỉ người Việt một cách khinh thường cho tới sau khi Việt Nam giành độc lập.
Gã kia nghe nói thế là biết ngay, giật mình hỏi :
“Ở đó cũng có linh mục bản địa sao? Con đọc trên báo thấy linh mục bị hành quyết man rợ lắm mà”
Theo thông tin trên báo chí mà gã đọc được thì linh mục bản địa bị chính phủ An Nam tàn hại vô cùng dã man. Cái đó thì đúng thật. Dù vậy, việc dùng lý do đó rồi bắt cả một dân tộc làm nô lệ thì liệu có đúng không. Muốn trả thù thì giết hết triều đình là được chứ người dân thì biết gì.
Ngoài ra, hiện tại, chính sách cấm đạo của Đại Nam đã được thay bằng việc quản lý dựa trên giấy phép do hắn đề xuất. Lúc đầu thì Trực cũng không nghĩ Tự Đức sẽ nghiêm túc chấp nhận. Tuy nhiên, khí thấy người công giáo bắt đầu xuất hiện, mở nhà thờ lúc chuẩn bị lên đường thì hắn đã nhận ra triều đình Đại Nam đã thực sự tiếp thu ý kiến của hắn. Một số dân Thiên Chúa đã đồng ý chịu sự quản lý của triều đình.
Dù vậy, cái tên Trực quên mất là báo chí vẫn nằm trong tay tư bản phương Tây. Tuy không được khủng bố như truyền thông vào thế kỉ 21 nhưng đủ sức kiến cả châu Âu tin rằng Đại Nam là một vùng đất khổ sở dưới chế độ man rợ, tuy cũng có phần đúng, cần quân đội hoàng gia Pháp vào giải phóng, xâm lược.
Bỏ qua suy nghĩ trong đầu, hắn mỉm cười rồi nói:
“Ta thuộc Tân giáo, không phải dòng thừa sai Paris.”
Dòng thừa sai Paris thuộc Giáo hội Cơ Đốc giáo La Mã, còn Tân giáo là Giáo hội Kháng Cách (còn gọi là đạo Tin Lành), là quốc giáo của Anh quốc, Mỹ quốc và các quốc gia vùng Trung - Bắc Âu.
Chuyện này phải kể đến lịch sử dài dòng khi mà những tư tưởng này xuất hiện cùng phong trào Phục Hưng. Nói cho dễ hiểu thì Tân Giáo xem Chúa là Chúa, kinh thánh là kinh thánh. Đức chúa tối cao không cần ai làm đại diện bên dưới mặt đất, cũng chả cần ai suy diễn kinh thánh. Nó khác biệt với Vatican xem Giáo hoàng là đại diện của chúa.
Bản thân việc Tân Giáo thành quốc giáo Anh Quốc cũng chỉ là trùng hợp khi vua Henry VIII quyết định tách giáo hội Anh ra khỏi ảnh hưởng của Rome.
Tóm lại, hiện giờ gã kia càng khách khí mà hỏi Văn Lịch:
“Cha đến đây có việc gì thế ? Có cần chúng ta giúp gì không?”
“Ta đến đây có hai việc. Một, có một linh mục người Mỹ tên đường không may bị cướp biển tấn công. Người có ta ác chiến với bọn cướp biển nhưng lại không cứu được người đó. Hai, chắc con cũng biết Đại Nam hiện tại quá phức tạp, ta cần vũ trang cho tín đồ của mình. Ngoài ra, ta còn muốn buôn bán một ít. Chỉ là một ít thôi, mong con giúp đỡ”
Vừa nói tiếng Anh như gió, đánh nhau với hải tặc, lại có một con thuyền Tây cùng vài thuyền Trung Hoa hộ tống, còn chưa kể tới hàng hóa đầy ấp, đây đúng là đại gia rồi còn đâu. Quan trọng nhất, cả hắn và vị linh mục kia cùng là tín đồ Tân Giáo. Nếu hắn giúp gỡ không biết chừng sau này còn có cơ hội lên hương.
“Vâng. Con sẽ cho người dẫn đường cho cha. Con nghĩ cha sau khi gặp công sứ Mỹ quốc thì hãy đến Nhà thờ gặp cha Smith, sẽ có ích cho cha. Con cũng sẽ báo cáo chuyện cha đến đây với Ngài Thống đốc. Con nghĩ Ngài Thống đốc sẽ gặp cha. Cha hiểu ý con chứ” Gã vừa nói vừa nháy mắt sợ Trực không hiểu.
Dĩ nhiên là hắn biết gã muốn nói gì. Cái trò diễn biến hoà bình bạo loạn lật đổ này kiếp trước hắn thấy không ít và cũng tiễn không ít kẻ lên đường. Ý của tên kia nói thẳng ra là đế quốc Anh muốn đề nghị Trực trở thành con cờ, quân bài trong cuộc mặt cả với Pháp sau này. Dù sao thì bây giờ hắn cũng không có lựa chọn. Với kinh nghiệm đặc vụ kiếp trước, Trực không tin mình có thể thua gián bài đấu với đám thực dân này.
“Dĩ nhiên ta hiểu. Nữ hoàng muôn năm”
“Nữ hoàng muôn năm”
Thế là hắn cùng một số hộ vệ lên đường. Lúc đầu thì tên Trực còn hơi lo khi tới Singapore bởi nơi này vào thế kỷ XIX giống như khu ổ chuột đầy trộm cắp cướp giật. Tuy nhiên, dưới sự bảo trợ của cảnh sát, tuy không nhiều, đủ làm bất cứ kẻ nào cũng phải chùn bước. Bọn giang hồ người Hoa chỉ dám đòi dân mới tới đảo bảo kê chứ ai dám đòi đại gia được người Tây bảo vệ. Có mà điên.