Chương 17: Singapore (phần 2)

Ai ở thế kỉ 21 nhắc tới đại sứ quán Mỹ thì đều cảm nhận được một thứ quyền lực vô cùng khủng khiếp. Thật vậy, vào thời hiện đại thì đại sứ quán Mỹ có thể xem là nơi liên quan tới sự sụp đổ của nhiều chế độ, quyền lực và cái chết của vô số nguyên thủ quốc gia. Từ những nơi này, vận mệnh của hàng triệu người ở những quốc gia bé nhỏ được quyết định.

Tuy nhiên, đó là thế kỉ 21, còn hiện tại, thế kỉ XIX thì nơi đây chỉ giống như một căn biệt thự thông thường, thể hiện vị thế quốc tế còn nhỏ bé và tính thực dụng của người Mỹ. Bản thân lá cờ của Mỹ cũng có điểm khác khi lúc này Hoa Kỳ vẫn chưa có Hawaii và Alaska nên cách trình bày các ngôi sao cũng khác.

Trong lúc này, nhân viên lãnh sự thấy một người châu Á mặc đồ linh mục mà lại được cả cảnh sát dẫn được. Bằng kinh nghiệm trong ngành ngoại giao, họ biết đây không phải là khách bình thường nên làm tức thông báo. Một lát sau, công sứ nước Mỹ bắt đầu đi ra. Phải nói là thân hình mập mạp của tuổi trung niên không thích hợp cho việc vận động. Bằng chứng là dù chỉ đi một khoảng ngắn nhưng mồi hôi đã tuông ra như suối.

“Chào cha. Ta là David Burton, công sứ của nước Mỹ ở Singapore. Xin hỏi cha tìm ta có việc gì ạ? Mong cha thứ lỗi cho bộ dạng này bởi con hơi ít tập thể dục” David lên tiếng.

“Không có vấn đề gì. Con là công sứ thì tập trong vào chuyện ngoại giao là được rồi. Một người bạn của ta bị hải tặc tấn công. Ta dẫn người đánh với chúng một trận ác liệt. Tuy bọn cướp biển bỏ chạy nhưng lại không cứu được bạn của ta. Ta tới đây là để giao một vài di vật cho công sứ để nhờ mang về nước Mỹ” Trực nói lại những gì đã nói với tên nhân viên bến cảng như có thay đổi chút ít cách nói.

Một trong những điều quan trọng nhất của gián điệp là cách nói dối. Lời nói sau tuyệt đối không thể mâu thuẫn với lời nói trước. Hơn nữa, cách nói khi kể lại một sự việc cũng phải khác nhau để tranh nghi ngờ. Nên nhớ là bản thân đám người Tây này không phải mới ngày đầu nhận chức. Chỉ cần Trực làm một chút bộ dạng khả nghi thì họ sẽ phát hiện ra ngay.

Trong khi đó, đám hộ duệ của Văn Lịch dù không hiểu tên này nói gì nhưng họ biết được bản lĩnh phi phàm của Trực. Có thể khiến người Tây Dương ăn nói lịch sự thì đúng là không dễ.

Viên công sứ Mỹ vồn vã nói :

“Vâng. Đó là việc mà chúng ta phải làm. Cám ơn cha đã đến đây. Xin mời cha vào trong.”

Mọi người vào trong khách sảnh. Trực liền trao những di vật của vị linh mục đã qua đời trên hòn đảo nơi Tuấn Văn đặt chân đến thế giới này lần đầu tiên. Đương nhiên, di vật đó chỉ là những vật dụng thông thường, như nhật ký, kinh thánh, sức phẩm, ... Còn những thứ có giá trị, Trung Trực đều giữ lại. Người Mỹ lúc này tuy còn chưa phải siêu cường nhưng vẫn giàu hơn người Việt nhiều, những thứ đó đối với họ chẳng đáng kể gì. Nhưng với Văn Lịch thì rất quan trọng.

“Thưa cha. Con nghe nói cha có một giáo phận khá rộng lớn bằng một phần tư Singapore. Vậy không biết cha có thể giới thiệu hàng hóa Mỹ vào thị trường An Nam. Xin lỗi. Ý con là Đại Nam” David lên tiếng.

“Người Việt còn nghèo lại sắp có nguy cơ chiến tranh với Pháp nên những hàng quá giá trị cao họ nhận không nổi. Còn những món hàng nhỏ, ít tiền, đơn giản dễ sử dụng, như diêm quẹt, xà bông, bút chì, ... nếu con muốn thì ta có thể nhận” Trực nói.

“Vì chúa. Con còn tưởng gì. Tòa công sứ còn cả đống đồ cũ vứt đi kia kìa. À ý con là tuy chúng cũ nhưng còn giá trị sử dụng rất tốt. Chẳng qua vì nhân viên lãnh sự hơi ít người nên không ai dùng mà thôi” Công sứ lên tiếng.

Nghe tới việc tên này định đem đồ vứt đi cho hắn thì Trực có chút nhíu mày nhưng cái nhíu mày đó chưa tới một phần của giây đã biến mất. Dù sao thì thái độ của tên này cũng đã là tốt lắm rồi.

Tiếp theo là tới trao đổi hàng hóa. Lúc này, đám người đi theo Trực mới ngạc nhiên khi mà nhiều loại trái cây và rau củ lại được người Mỹ thu mua nhiều như vậy. Nguyên nhân chủ yếu là vì người đi biển thời này có một căn bệnh dẫn tới cơ thể bị thối rửa nghiêm trọng. Lý do là thiếu vitamin C và collagen. Cũng vì lẽ đó mà các loại thực phẩm giàu hai chất tên rất được xem trọng. Trong khi đó, Singapore là thương cảng trong khi nông nghiệp của nó hoàn toàn gần con số 0. Do đó, tên David muốn mua lại nông sản tươi rồi bán lại cho thương thuyền đi biển để kiếm một mớ.

Ngoài ra, các hàng hóa mà Trực thu của đám cướp biển cũng được mang ra đổi với số tiền lớn.

Hơn nữa, tên David này còn tặng Trực khoảng 50 khẩu súng và 5000 viên đạn. Súng đó chính là khẩu Colt Revolving:

“Nhìn cha có vẻ không vui. Đây là dòng súng mới, được sản xuất vào hai năm trước. Một lần có thể bắn được sáu viên đạn. Cha không tin con cho người bắn thử cho cha xem” Tên David nói.

Cái này thì đúng là hắn thực lòng chỉ có điều khẩu súng Colt nòng dài này ngoài từ cái vỏ ra thì uy lực rất kém vì số lượng buồng đốt nhiều, rất nặng, chỉ có thể làm buồng đuốt nhỏ, như súng ngắn, rất yếu.

Khổ nổi là lúc này nội chiến chưa diễn ra. Nước Mỹ từ sau khi giành độc lập tới hiện tại, năm 1857, ngoại từ đánh với quân Anh thì toàn truy sát thổ dân Da Đỏ. Cũng vì lẽ đó mà chẳng ai biết được khẩu súng này uy lực thế nào.

Mà thôi kệ, hắn cũng không định đánh quy ước với quân đội hùng mạnh như quân Pháp, dùng khẩu Colt nòng dài đánh kiểu đặc công cũng không tệ. Dù sau thì chuyến thu hoạch này quá được mùa rồi. Không thấy những người đi theo hắn mắt sáng rỡ ra à.

Trong khi đó, khi đó Robert Rostchild, kẻ buôn bán vũ khí cho Dương Tú Ninh cũng được nàng ta cho biết về chuyện của Trực. Sau khi cười ha hả một hồi thì tên này lại mỉm cười bởi hắn có cảm giác kẻ này thực sự rất thú vị.