Chương 15: Trên đường tới Singapore

Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng tới tháng 2 năm 1857. Cũng là thời điểm mà Đại Nam, Đại Thanh, Triều Tiên cùng Nhất Bản bắt đầu vào ăn Tết Dương Lịch.

Việc làm ăn đã đi vào nề nếp. Đơn đặc hàng tới liên tục. Nhờ vào việc được tổ chức theo doanh nghiệp hiện đại mà công ty Trung Trực hoạt động vô cùng hiệu quả trong khi chủ của nó thường hay vắng mặt. Hàng ngàn lao động khắp tỉnh Gia Đinh và các tỉnh khác có được việc làm.

Phải nói tin vui nhất là Trực được lên chứa Quản Cơ. Tuy chỉ là chức võ quan nhỏ nhoi thời Nguyễn nhưng nó lại cho Trực làm mọi chuyện thuận lợi hơn. Bản thân hắn được người dân ở các làng trãi dài từ Định Tường tới Gia Định ủng hộ, lại có một đám thân binh đằng đằng sát khi nên đám võ quan khác cũng kiên nể. Đó còn chưa kể tới sự ủng hộ của lãnh binh Thăng, Trương Công và cả Trần Thị Sanh. Bản thân hắn cũng là kẻ biết thời thế, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Do đó, Trực được tiện bề hành động.

Hôm nay, 28 tháng chạp, một người phụ nữ trung niên trong bộ áo nâu của người Nam Bộ đứng trước Nguyễn Trung Trực mà nước mắt rưng tròng.

“Trực, con nhất thiết phải đi sao?”

“Mẹ, con đi là để tạo sự nghiệp giúp nước. Đường xa nguy hiểm nhưng mẹ không cần quá lo. Con tuyệt đối sẽ không có chuyện gì” Trực nói.

Trong lịch sử, Nguyễn Trung Trực là người nổi tiếng hiếu thảo. Để dụ “hắn” đầu hàng, quân Pháp đã dùng mẹ hắn làm con tin cộng với việc bao vây đảo Phú Quốc. Phải nói tới lúc gần bị đánh tan nát thì hắn mới nghĩ tới chuyện qua Xiêm La mua súng. Nguyên nhân chính là vì chỉ lúc đó, theo lịch sử, hắn mới có tiền trang bị súng. Tuy nhiên, thời thế bây giờ đã khác. Hắn cần phải chuẩn bị cho thật tốt trước khi quân Pháp-Tây Ban Nha đánh thẳng vào Đại Nam.

Cứ như thế, một chiếc thuyền khởi hành từ một làng ấp Phúc Lạc, một thôn ven biển thuộc tỉnh Định Tường, cũng là nơi mà đám người Trực đã đánh cướp biển. Bản thân việc Trực về từ Thành Gia Định chưa ấm mông đã chạy thẳng sang Định Trường làm cho ai nấy cảm động. Do đó, dân làng đi tiễn bọn họ rất đông.

Trong số những người lên thuyền còn có cả Kim Định. Nói đúng ra thì bản thân ông Sáu không định cho nàng đi xa như vậy. Tuy nhiên, lão nghe nói phụ nữ Tây Dương ăn mặc vô cùng hở hang. Do đó, để tránh việc tên Trực ham của lại mà ở luôn cái xứ “Sin” gì đó, lão đành đứt ruột cho con gái đi theo hắn. Rõ ràng là tên này trong tương lai sẽ bay cao và xa. Nếu đợi tới lúc đó e rằng mỹ nữ bao quanh hắn nhiều không kể hết. Do đó, lão phải tranh thủ từ trước. Dù sao nàng Định cũng thích hắn nên cũng chả có vấn đề gì.

Tiện thể, những ai đi chuyến này đều mang theo nhiều tiền bạc, định sẽ mua những vật dụng cần thiết mà ở đây không có. Nếu như chưa cần sử dụng, mang lên chợ huyện, chợ phủ bán cũng có thể kiếm được nhiều tiền. Bọn họ xem chuyến đi này cũng như một chuyến đi chợ mà thôi, chỉ có điều đi xa một chút. Ngày xưa, chợ quê thường họp nửa tháng hoặc một tháng một lần, những người ở xa có khi mất đến mấy ngày để đi chợ. Chuyến này đi Singapore, đối với dân làng bình thường chẳng đi đâu xa, thì cũng như một chuyến đi chợ xa mà thôi. Nếu nhìn trên bản đồ, từ đây đi Singapore cũng chỉ tương đương đi ra kinh đô Huế. Mấy chục năm trước, ba ông già Ba Tri là Thái Hữu Kiếm, Nguyễn Văn Tới và Lê Văn Lợi có thể đi bộ ra Huế xin gặp vua Minh Mạng nhờ xử kiện và trở nên nổi tiếng. Qua chuyện đó, người dân xứ này đã không ngại chuyện đi xa.

Ngoài ra, để tránh lạc đường, đám thủy thủ Tây Ban Nha cũng được thả đi. Biển khơi mênh mông, đám người của Trực vừa có võ lại có súng trường nên cũng không sợ đám này làm phản. Mà thực ra chúng cũng chả muốn phản. Thời này không có luật lao động, nhất là vùng viễn đông nên chủ đối xử với nhân công rất tàn bạo, lại còn hay nợ lương. Trong khi nó, Trực tuy không trả tiền nhưng nói năng với chúng rất lịch sự. Dân làng cũng không ai đánh đập hành hạ gì. Bản thân hắn còn khẳng định trong tương lai sẽ trả tiền.

Khi ra khỏi hải phận Đại Nam, Trung Trực ra lệnh treo cờ lên đỉnh cột buồm. Nó là lá cờ nền vàng, vòng tròn đỏ, viền xanh da trời, (quốc kỳ của Đế quốc Đại Nam lúc bấy giờ) cùng với đó là lá cờ nhỏ hơn vẽ hình khiên và thánh giá.

Lúc đang đi tới giữa đường thì bất ngờ gặp phải đội thuyền của Dương Tú Ninh. Hai bên suýt tý nữa là đấu pháo với nhau. Cũng may là qua ống nhòm cả hai người đều nhìn thấy mặt của đối phương nên mới ra lệnh của thuyền của hai bên lại gần. Bản thân Dương quận chúa cũng không ngại thăm quan “chiến thuyền” của tên Trực.

“Ha ha cười chết ta… thì ra ngươi dám giả dạng linh mục để nhờ người Anh cho súng để khỏi tốn tiền. Đã vậy còn nói cho ta biết, không sợ ta nói cho toàn quyền Singapore biết chuyện sao? Hay là ngươi tính giết người diệt khẩu.”

Dương Tú Ninh cười ha hả.

“Quận chúa, ta không định giết người diệt khẩu. Chưa nói chuyện người gặp toàn quyền Singapore kiểu gì. Cứ cho là gặp được, nói chuyện đó ra thì cũng chả có gì ảnh hưởng. Người không hiểu tư bản phương Tây nhưng ta hiểu. Cái chúng quan tâm là thị trường và thuộc địa. Chỉ cần cô có được lợi ích chúng cần lại đủ mạnh thì dù cô có theo đạo gì, dân tộc nào, tư tưởng gì, chúng cũng sẽ sẵn sàn hợp tác” Trực nói.

Cái hắn đang nói là sự thật. Lấy ví dụ cụ thể hai quốc gia Trung Đông ở thế kỉ 21 là Iran và Ả Rập Sê Út. Iran dù có tổng thống, quốc hội, hiến pháp, bầu cử nhưng vì chống Mỹ nên liên tục bị nói là “độc tài”. Còn Ả Rập Sê Út tuy là phong kiếm 100% nhưng lại được xem như “dân chủ”. Thế kỉ 21 còn vậy thì thời đại này còn thế nào. Do đó, Trực cần biến bản thân thành một con cờ mà thực dân Anh nghĩ là có thể lợi dụng. Chỉ cần như vậy, dù họ biết hắn không phải dân Thiên Chúa cũng không thành vấn đề.

“Nếu vậy thì ta cũng có thể tới nhờ người Anh giúp. Bọn ta cũng là Thiên Chúa mà”

Cái nàng ta nói thì đúng sự thật. Nên nhớ bản thân Thái Bình Thiên Quốc vốn theo Thiên Chúa Giáo

“Không thể vì lãnh thổ các người kiểm soát tuy ít hơn nhà Thanh nhưng cũng gần bằng châu Âu rồi. Nếu họ viện trợ vũ khí cho các người, lấy gì bảo đảm các người không bắn lại họ” Trực nói.

“Vậy giờ ngươi muốn hợp tác với ta kiểu gì. Ta biết ngươi không định nói nhảm” Tú Ninh lên tiếng.

“Hợp tác thì có nhiều loại lắm. Ta cần cô nương gia tăng thêm thanh thế cho ta. Một con tàu Tây với một đám tàu Trung Hoa tất sẽ được người Anh chú ý. Có sự ủng hộ của người Anh, hợp tác với tên Robert kia cũng dễ hơn. Đó còn chưa kể ta có cách để hắn giúp đỡ bản thân mình hết sức.” Trực nói.

“Bỏ qua chuyện ngươi xưng hô thân mật với ta, nãy giờ người toàn nói chuyện có lợi cho mình ta có lợi gì” Tú Ninh nói.

“Theo ta đoán, công việc kinh doanh của cô nương là đi cướp. Khi thuyền của nàng lại gần, ta không thấy hàng hóa gì. Thuộc hạ nàng nhìn giống ngưu đầu mã diệm hơn là dân kinh doanh. Không phải nàng tính dọa đối tác bỏ chạy chứ hả?” Trực nói.

“Nói trọng tâm” Tú Ninh nói.

“Ta sẽ chỉ cho nàng chiến thuật cướp biển kiểu mới. Bảo đảm không thuyền nào, dù là thuyền Tây Dương có thể thoát khỏi.”

Vào thế kỷ 21, những biên đội tác chiến của hải quân Mỹ có quy mô cực kỳ to lớn và đồ sộ, trong đó trọng tâm là tàu sân bay cùng đội tàu hộ tống được vũ trang cực mạnh. Hải quân Iran chắc chắn không thể đối đầu theo cách sòng phẳng với Mỹ, vì vậy họ đã căn cứ điều kiện thực tế để xây dựng phương án tác chiến riêng của mình. "Át chủ bài" của hải quân Iran không phải những chiến hạm cỡ lớn với số lượng hạn chế mà họ tập trung đầu tư đóng mới nhiều xuồng cao tốc cỡ nhỏ. Các xuồng cao tốc này chủ yếu trang bị pháo phản lực phóng loạt để tiến hành chiến thuật "bầy sói biển", nhằm làm quá tải số lượng tên lửa chống hạm của tàu chiến Mỹ.

Bản thân hắn cũng đang định dùng một chiến lược tương tự nhưng là với thuyền buồm trang bị động cơ hơi nước cỡ nhỏ nhưng lại di chuyển với số lượng lớn. Trùng hợp là đây cũng là chiến thuật của cướp biển hiện đại. Hàng trăm vụ đánh cướp trên khắp thế giới đã chứng minh hiệu quả của nó