Mấy ngày sau, đâu đó ở thành Gia Định.
Tuy nhà Nguyễn trọng nông ức thương, mà nông được trọng cũng chả phát triển gì, thành Gia Định vẫn là một nơi trù phú tấp nập. Đây là nơi tụ hội việc buôn bán của cả phía Nam và quan trọng nhất, đây là một trong hai cảng ở Đại Nam cho phép thương thuyền phương Tây cập bến. Tính ra dù không bằng những siêu bến cảng do người phương Tây xây dựng như Manila, Hồng Kông, Sigapore nhưng nếu đặc vào một nước nông nghiệp như Đại Nam thì nó được đánh giá là phồn hoa đô hộ. Ngoài ra, vào thời kỳ đỉnh cao, khi Gia Long mở cửa hoàn toàn để tăng thu nhập nhằm đánh Tây Sơn, nơi đây cũng có thể được xem là một thương cảng quốc tế.
Quan trọng nhất, trong lúc này, một thiếu nữ đang tỏ vẻ vô cùng giận dữ dù không thể hiện ra mặt. Trong khi đó, thiếu nữ bên cạnh lại có gắng an ủi.
“Chị Định, chị bình tĩnh lại đi. Em tin anh hai không làm gì bậy đâu” Mận an ủi.
Phải nói cũng may là tên Trực xuyên vào đúng thời phong kiến. Hắn mà xuyên vào thời buổi hiện đại thì gặp rắc rối lớn rồi bởi hắn đang ở một trong những kỹ viện lớn nhất thành Gia Định.
Nói chung thì các triều đại Việt Nam không có triều đại nào thừa nhận ngành nghề mại dâm cả. Dù vậy, các tụ điểm như vậy vẫn mọc lên như nấm. Do đó, các quan trên không còn cách nào khác ngoài mắt nhắm mắt mở. Dĩ nhiên là phải đóng tiền đầy đủ.
Hiện tại, những người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì chỉ cảm thông mà trách cứ khả đàn ông chỉ biết trêu hoa nghẹo nguyệt.
Còn về việc tại sao Trực lại ở trong thì mấy ngày trước khi tên Hữu Chí xuất hiện thì hắn mang mấy lương bạc trắng đến tạ ơn lần trước không giết. Phải nói thật lúc trước hắn cũng chỉ định cướp gạo cho đỡ đói, ai ngờ lại gặp cao thủ như Văn Lịch. Quan trọng nhất, hắn đã nhận được những lời khuyên hữu ích mà nhờ đó Dương Tú Thanh thoát chết. Cuộc nội chiến của Thái Bình Thiên Quốc tạm thời được dẹp bỏ. Lịch sử lại có thêm một thay đổi lớn.
Ngay sau đó, tên này còn mời Trực đến Gia Định để gặp chủ nhân hắn. Vì phòng hờ nên thầy Sáu đã cho Kim Định, Mận, cùng một số trai làng vốn có võ nghệ cao cường đi theo.
Nếu hỏi tại sao Trực muốn đi thì đó là vì cô nàng tên Dương Tú Ninh cam kết sẽ giới thiệu một tay lái súng với giá rẽ cho bọn họ. Còn về điều kiện thì hai người đang bàn bạc.
So với nhà Thanh, Thái Bình Thiên Quốc có một điểm cực kỳ tiến bộ đó chính có sự tham gia của phụ nữ trong bộ mái chính trị. Bằng chứng là một con nhóc tuổi teen đang bàn công việc với Nguyễn Trung Trực.
Nếu đánh giá cho đúng thì cô em này nếu để vài năm nữa sẽ cực kỹ xinh đẹp. Thời hiện đại chỉ cần chụp vài bước ảnh rồi tung lên mạng xã hội thì sẽ nổi tiếng. Từ đường nét cơ thể đến khuôn mặt được được điêu khắc tỉ mỉ. Nói thật lòng, nếu không phải phần linh hồn của tên Trực từng kinh qua vô số mỹ nữ thì có khả năng hắn sẽ bị cô gái này hớp hồn. Đó là chưa nói tới chuyện nàng chỉ 15 tuổi là cùng.
“Nguyễn công tử nghe nói võ công cao cường, tài năng xuất chúng. Tiểu nữ nay lĩnh hội bội phần.” Dương Tú Ninh nói.
“Họ Nguyễn ở Đại Nam nhiều lắm. Người Nam ta hay gọi nhau bằng tên thôi. Cô nương gọi là là Trực, Trung Trực, Lịch hay Văn Lịch đều được” Trực lên tiếng.
“Được rồi, Trực. Phải nói nhờ vào lời khuyên của ngài mà phụ vương ta còn sống tới tận bây giờ. Thái Bình Thiên Quốc rất cần nhân tài như ngài. Chỉ cần ngài đồng ý, thay mặc phụ vương, ta đồng ý cho ngài bất kỳ chức vụ nào của Thái Bình Quân”
Phải nói là điều kiện khá hấp dẫn nhưng đó không phải là mục tiêu mà Trực muốn. Nếu đã lỡ xuyên không thì hắn nhất định phải làm hết sức mình để giúp đỡ dân tộc. Đâu thể vì vinh hoa phú quý mà phản bội lại lý tưởng này.
Thấy Trực có vẻ không đồng ý, Dương Tú Ninh nói thêm:
“Quân Pháp sắp xâm lược Đại Nam rồi. Đại Thanh có mấy mươi vạn quân mà cũng đại bại. Ngài nghĩ quân đội Đại Nam chống cự được bao lâu?” Nàng nói.
Cái này thì tên Trực biết lâu rồi. Hắn còn biết là nếu không có hắn thì Đại Nam sẽ dần dần đánh mất chủ quyền rồi bị người Pháp thống trị.
“Người Việt chúng tôi xem thời gian là đồng minh, Dương quận chúa. Ngoài ra, cũng chưa chắc là Đại Nam sẽ thua” Trung Trực nói.
Đúng lý ra Tú Ninh nên cười lớn nhưng nàng nhận ra câu nói của Trực không chỉ có cảm xúc mãnh liệt mà còn cả hàm ý. Dường như hắn có kế hoạch để đánh bại quân Pháp, kẻ cùng với người Anh đã đánh bại quân đội nhà Thanh hơn chục năm trước.
“Ngươi có cách đánh lại quân Pháp?” Tú Ninh hỏi.
“Cách thì ta không thể nói cha các người được. Quan trọng nhất, quận chúa mời tại hạ tới tận Gia Định này, lại còn bao cả nữa tầng trên của kỹ viên, chắc không phải chỉ để nói chuyện” Trực nói.
Tới nước này, Dương Tú Ninh không thể không thừa nhận năng lực của cái tên Nguyễn Trung Trực này. Dù cách xa vạn dặm, hắn dường như nắm rõ từng động thái của nhà Thanh và Thái Bình Thiên Quốc.
“Thực ra thì ta chỉ vô tình ghé đất Gia Định nên mới mời ngài tới. Không giấu gì các hạ, khoảng mấy năm trước, phía quân Thanh xuất hiện một kỳ nhân. Hắn từ khoảng cách nữa dặm trực tiếp bắn chết thúc thúc của ta. Dĩ nhiên là phụ vương ta phát binh báo thù nhưng hắn lại dùng chiêu thức kỳ quái mà đánh tan gần hết đại quân. Gần đây, hắn còn trang bị được hỏa thương từ tên thương nhân người Ý. Cũng may là nhà Thanh và Anh, Pháp đang sắp có chiến tranh. Tên Lý Chấn đó cũng bị đều đi chỗ khác” Dương Tú Ninh nói một hơi.
Trong lúc đó, Trực có chút xanh mặt.
“Bắn tỉa, thương nhân Ý….. Sao giống Thiện Xạ nhà Thanh vậy?” Hắn nghĩ thầm.
Thiện xạ nhà Thanh chính là bộ truyện về một tên bắn tỉa xuyên không về thời nhà Thanh. Tuy tình tiết mà Dương Tú Ninh kể có nhiều điểm không giống nhưng Trực khẳng định tám chín phần là có kẻ xuyên không. Đây không phải dựa vào chứng cứ mà là cảm nhận của một kẻ đến từ thế giới khác.
“Quận chúa, người có thể cho ta biết tên của hắn là gì không?”
“Lý Chấn”
Nghe tới đây thì Trực kinh ngạc không thôi. Hắn đúng là kẻ xuyên không trăm phần trăm bởi trong lịch sử không hề có vị tướng nào như hắn.
Phải nói đúng là ông trời trêu ngươi. Không, phải nói là ông trời rất công bằng. Một kẻ như hắn xuyên không vào Đại Nam thì cũng có kẻ khác xuyên vào nhà Thanh. Cái may mắn nhất là bản thân Lý Chấn chỉ là một người Hán không thân phận hay tiền bạc. Nói ra thì xuất phát điểm cũng không hơn dân chày lưới như Nguyễn Trung Trực là bao. Ngoài ra, dựa theo thông tin hiện tại, Trực biết chắc tên này không hề bá đạo như trong truyện.
“Trực, ngươi không sao chứ?” Tú Ninh có chút lo lắng.
“Không sao. Tạm thời tên Lý Chấn đó còn phải bận giao chiến với quân Anh Pháp trong thời gian tới nên không rãnh đối phó với cô nương. Dù vậy, ta mong các vị phải lưu ý tuyệt đối tới gã này, nhất là đạo quân bắn tỉa của hắn. Hiện tại trên thế giới này vẫn chưa có ai biết cách đối phó hắn đâu” Trực nói.
“Xin đa tạ ngươi, Trực. Mà ngươi thực sự không muốn làm quan của bọn ta mà muốn lao đầu đánh nhau với quân Pháp? Nếu ngươi không muốn rời Đại Nam thì cũng không sao. Ta cũng có công việc ở đây để cho ngươi làm”
Cái này là Dương Tú Ninh thật lòng. Một kẻ có tài hơn cả Gia Cát Lượng như hắn mà lỡ như bị quân Pháp bắn chết thì đúng là quá uổng phí.
“Quận chúa, ta không có ý định làm quan cho các người. Tuy nhiên, ta có thể hợp tác làm cố vấn cho Thái Bình Thiên Quốc. Ngoài ra theo ta đoán đúng, công việc kinh doanh của các vị chính là hải tặc. Trước tiên, ta mong cô nương có thể giới thiệu người bán vũ khí cho các vị. Đừng giấu, ta là người cực kỳ nhạy cảm với súng ống. Ta biết các người có mang theo súng. Tuy không mạnh bằng vũ khí tiêu chuẩn nhưng cũng đủ để tự vệ” Trực nói.
“Một thương nhân người Mỹ tên Robert. Ta sẽ giới thiệu hắn cho ngài. Dĩ nhiên, chuyện mua bán phải do ngài tự bỏ tiền”
“Chuyện đó ta biết.”
“Mà tiểu nữ đã cất công tới đây. Tiên sinh cũng nên cho vài lời khuyên để tiểu nữ về thưa lại với gia phụ. Lời thật mất lòng. Tin sinh đừng ngại” Tú Ninh nói.
“Nếu quận chúa đã nói vậy thì ta nói thẳng. Thực sự chính sách của Thái Bình Quân vẫn có nhiều vấn đề.”
“Vấn đề?” Quân chúa Thái Bình Quân có chút không vui.
“Thái Bình Quân các vị cái trị không tốt. Chiếm lĩnh lãnh thổ mấy năm mà không xây dựng cơ chế quản lý rõ ràng, chỉ quản các đô thị lớn. Lại còn mất lòng người, hủy bỏ hết truyền thống dân tộc.”
Cứ như vậy, Trung Trực nói cho cô quận chúa này nghe suốt mấy tiếng đồng hồ, mặc kệ Kim Định đang sôi máu.