- * Lâm Dương vì bị đả kích rất nhiều nên đã ở nhà uống rượu liên miên*
- * Đang nghe điện thoại*
Hạ Hy ( Thiên Tầm): Dương Dương, hôm qua quá hỗn loạn, không kịp giải thích, nhưng em chứng minh em là Thiên Tầm, lần đầu gặp anh ở bệnh viện anh đã đứng ra bảo vệ em.....
- Chìm vào hồi ức 3 năm trước của Thiên Tầm và Lâm Dương*
Lâm Dương: Mẹ, Con đến lấy chìa khóa
Đáng thương thật..... < Bàn tán xôn xao>
Cụ này đang đợi cháu gái đến gặp mặt lần cuối
Bây giờ mắt bà cụ đã kém rồi, bác sĩ nói bà ấy sắp không chống cự được nữa rồi
Xem ra bà ấy đi không thanh thản rồi!
Thiên Tầm: Xin tránh đường!
Lâm Dương: Ah < Tránh>
Thiên Tầm: Cảm ơn
Cô gái
Là cháu của bà lão sao?
Tốt quá, đến kịp rồi!
- Thiên Tầm ngồi bên cạnh giường bệnh của bà lão, lau tay cho bà. Bà lão cảm nhận được sự ấm áp, đã kêu Thiên Tầm ghé sát tai mình nói đều gì đó. Rồi bà ra đi một cách thanh thản*
Bà cụ mất rồi!
Nhìn có vẻ không có gì tiếc nuối, rất thanh thản
Tránh ra! < Hét lớn> [ Chạy vội]
Bà ơi!
Bà ơi, cháu đến rồi!
Bệnh nhân đã ra đi rồi, xin hãy nén đau thương!
Bà?
Lẽ nào đây mới là cháu của bà cụ!
Thiên Tầm: Xin lỗi, lúc nãy tình hình khuẩn cấp,
Thiên Tầm: Nên em mới phải đóng giả chị
- Cô giả mạo tôi! < Tức giận>
Thiên Tầm: Thật sự xin lỗi!
Dựa vào đâu mà cô dám giả mạo tôi! < Kích động, chạy tới nắm lấy vai Thiên Tầm>
Cô có ý đồ gì!
Thiên Tầm: Em..e...m.....Em < Không nói nên lời>
Lâm Dương: < Bắt lấy tay cháu gái của bà lão>
Lâm Dương: Bà ốm, chị không ở bệnh viện chăm sóc, giờ bà mất rồi lại lấy cơn giận của mình đổi sang người khác!
Lâm Dương: Nếu không nhờ cậu ấy, bà chị còn chết không nhắm mắt! Chị sẽ không bao giờ nghe được lời cuối cùng của bà nói với chị!
- Lời nói cuối cùng?!
Thiên Tầm: Bà chị nói hãy mở ngăn tủ ở đầu giường ra!
- Mở*
Ah...ah
Lần sau con đến thăm bà, bà sẽ chuẩn bị bánh ngô mà con thích ăn nhất!
Vâng!
- Có vẻ bánh đã để lâu lắm rồi...
- Vì mình không chịu đến...* < Khóc>
Mọi người ra ngoài hết đi! Cứ giao cho chúng tôi xử lí
Ah...Ah...Ah...Ah
Thiên Tầm: Ah... < Rưng rưng nước mắt>
Lâm Dương: Cảnh tượng này cảm động nhỉ! < Đưa khen tay>
Thiên Tầm: Cảm ơn! < Tươi cười>
Lâm Dương: * Khi ấy tràn đầy tính phim, đó cũng là lần đầu tiên mình gặp được một cô gái đẹp đẽ đến vậy*
Lâm Dương: * Muốn mãi mãi ở bên cô ấy, bảo vệ cô ấy, nhưng...*
Thiên Tầm: Dương.....Dương...
- Đang ở nhà của Hạ Hy*
Hạ Hy: Lâm Dương vẫn chưa trả lời... < Nhìn chằm chằm vào điện thoại>
Thiên Tầm: Cho cậu ấy chút thời gian...
Thiên Tầm: Tiểu Hy, ngày mai...
- Thiên Tầm bỗng dưng dần dần biến mất*
Hạ Hy: Gì cơ?
- Biến mất*
Hạ Hy: Ơ!?
Hạ Hy: Thiên Tầm?