Chương 4: Ánh dương nơi cuối đường

Tuy nhiên, mọi việc có vẻ không tốt cho lắm. Tạ Văn vào nhà tầm 5 phút, đã có tiếng bà ngoại đanh thép la lớn:

"Con dám vi phạm quy tắc?"

Tiếng hét lớn vang vọng khắp căn nhà, làm Lộ Khiết giật mình. Cô nhìn về phía cửa, lo lắng dâng lên trong lòng. Chưa bao giờ cô nghe thấy bà ngoại la lớn như vậy, nhất là với chú Tạ Văn. Cô cố gắng đứng yên tại chỗ, nhưng cảm giác bất an không ngừng dấy lên.

Cuối cùng, cô chạy vào trong nhà. Đứng trước cửa, cô ngỡ ngàng khi thấy cảnh tượng trước mắt: bà ngoại đang tức giận dùng gậy vụt liên tiếp vào chú Tạ. Chú Tạ Văn không né tránh, chỉ chịu đựng những cú đánh mà không nói lời nào. Khuôn mặt bà ngoại đỏ bừng vì giận dữ, đôi mắt bà cháy lên sự thất vọng và phẫn nộ.

Cô vội lao vào, chắn trước mặt chú, nức nở:

"Bà ơi, đừng đánh chú!"

Thấy Lộ Khiết lao vào chắn trước mặt chú, bà ngoại đang giận dữ cũng sững lại. Đôi mắt bà, vốn đang rực lửa, bỗng dịu xuống khi nhìn thấy đứa cháu nhỏ đang run rẩy. Bà đứng lặng trong vài giây, rồi bất ngờ khuỵu xuống, tay buông thõng chiếc gậy. Những tiếng nức nở bắt đầu vang lên từ bà, dồn nén như bao nhiêu năm trời đau khổ và kìm nén bỗng chốc trào ra.

Bà ngồi gục xuống nền nhà, hai vai rung lên từng đợt theo từng tiếng khóc. Khuôn mặt nhăn nheo đầy nếp nhăn giờ đây ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe chứa đựng nỗi đau khôn cùng. Bà ôm lấy ngực, như thể trái tim bà đang tan nát.

Lộ Khiết đứng đó, nhìn bà ngoại khóc mà lòng cô cũng thắt lại. Cô chưa từng thấy bà khóc, chưa từng thấy bà yếu đuối như vậy.

Tạ Văn cũng không thể kìm lòng khi thấy bà khóc. Chú nhẹ nhàng bước tới, quỳ xuống cạnh bà, đặt tay lên vai bà:

"Bà, con xin lỗi. Con thực sự yêu Hinh Nhi. Con không muốn làm bà đau lòng, nhưng con không thể bỏ qua tình cảm của mình."

Bà nhìn Tạ Văn qua màn nước mắt, tiếng nức nở không ngừng lại được. Bà cố gắng nói trong tiếng khóc:

"Tạ Văn, con không hiểu đâu. Quy tắc này không phải là vô lý, nó là để bảo vệ các con... Ta không muốn mất thêm ai nữa."

Lộ Khiết bỗng chốc lại khó hiểu. Tại sao chứ? Chỉ là yêu đương rồi kết hôn thôi, tại sao lại có sự mất mát trong này? Cô đứng chôn chân nhìn bà và chú.

Quay sang nhìn ba, cô thấy khuôn mặt ba cũng đầy sự u ám và khắc khổ. Đôi lông mày ông nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng nỗi buồn và sự lo lắng. Những đường nét trên khuôn mặt ông như hằn sâu thêm, khiến ông trông già đi nhiều so với tuổi. Ánh mắt ba dường như cũng tỏ ra đồng tình với bà, sự kiên định và đau đớn hiện rõ. Ông đứng đó, im lặng, nhưng ánh mắt ông chứa đựng biết bao tâm tư phức tạp. Điều đó khiến lòng cô chùng xuống, cảm giác bất an và hoang mang ngày càng lớn dần.

Ba cô hít một hơi thật sâu, bước tới, đặt tay lên vai Tạ Văn, giọng trầm lắng nhưng kiên quyết:

"Chúng ta cần phải suy nghĩ thật kỹ về chuyện này, Tạ Văn. Không thể để cảm xúc lấn át lý trí được."

Tạ Văn quay sang nhìn ba, sau đó cười khổ:

"Anh à, chuyện này em đã quyết, em và Hinh Nhi nhất định phải kết hôn."

Rồi anh quay sang nhìn Hinh Nhi. Cô đứng đó, hơi lo lắng rụt rè, đôi tay nhẹ nhàng đan vào nhau trước bụng. Ánh mắt cô hiện rõ sự bối rối và lo âu, nhưng cũng có một tia quyết tâm lấp lánh. Đôi môi cô khẽ mím lại, như đang cố gắng lấy hết can đảm để đối diện với tình huống khó khăn này. Hinh Nhi nhìn vào mắt Tạ Văn, tìm kiếm sự ủng hộ và động viên:

"Em sẽ chứng minh cho gia đình mình thấy lời nguyền đó không có thật."

Tạ Văn nói, giọng đầy quyết tâm và kiên định. Anh nắm chặt tay Hinh Nhi, truyền cho cô sự mạnh mẽ và lòng tin vào tình yêu của họ. Hinh Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt dịu lại nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng.