Chương 3: Ánh dương nơi cuối đường

Một thời gian sau, khi cô lên 7 tuổi, một biến cố mạnh đã tác động vào tâm lý cô, khiến cô phút chốc hiểu ra lý do tại sao dòng họ mình lại có một quy định vô lý như vậy.

Ba cô đã sớm chuyển vào nhà bà để sống, mong muốn tình cảm từ bà sẽ là một sự bù trừ cho tình cảm mẫu tử cô đã thiếu thốn từ nhỏ. Hôm đó, cô đang tập võ với ba trong vườn nhà bà ngoại. Trong lúc cô và ba vẫn đang nỗ lực trên sân tập, chú của cô từ nước ngoài trở về. Tay xách nách mang theo một đống gói quà to nhỏ. Ngay khi thấy cô, anh lớn tiếng gọi:

"Sở Lộ Khiết!"

Cô thấy chú mình, mừng rỡ, nháo nhào chạy về phía đó, gương mặt nở nụ cười tươi rạng rỡ:

"Chú Tạ Văn!"

Chú là người thân thiết với cô nhất sau ba và bà. Từ nhỏ, chú đã chiều chuộng, yêu thương cô, luôn đưa cô đi chơi mỗi khi ba bận đi công tác. Mỗi lần chú có việc biến mất vài ngày, thì sau khi quay về chú cũng nhất định mang về cho cô rất rất rất nhiều quà, và đưa cô đi chơi bù suốt mấy ngày hôm sau. Lần này, chú lại ra nước ngoài tận nửa năm, khiến cô nhớ chú biết bao nhiêu.

Lộ Khiết chạy tới chỗ Tạ Văn liền nhào vào ôm chân anh, anh cũng đặt vài túi quà một bên tay xuống đất, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu đứa cháu yêu quý:

"Đây là Sở Lộ Khiết, cháu gái nhỏ anh từng kể với em sao?"

Một tiếng nói trong trẻo phát ra đằng sau Tạ Văn, Lộ Khiết thò đầu ra để nhìn. Cô thấy một người phụ nữ với mái tóc thướt tha, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt. Gương mặt hiền từ phúc hậu với ánh mắt dịu dàng đang nhìn về phía cô, ánh mắt của người phụ nữ tràn ngập sự ấm áp và chân thành, như một tia nắng nhẹ nhàng chiếu sáng. Người phụ nữ đưa tay đỡ lấy chiếc mũ vành đang phất phơ theo hướng gió thổi, nở nụ cười hiền hòa với Lộ Khiết. Vẻ đẹp ấy cũng làm một đứa trẻ như cô ngây ngất vài giây.

Người phụ nữ tiến lên, đối mặt với cô và ba cô vừa đi tới, tự giới thiệu:

"Em là Lâm Hinh Nhi, rất vui được gặp anh và cháu!"

Dừng một lúc, cô lại nhẹ nhàng nói tiếp:

"Em là người yêu của Tạ Văn, em và anh ấy cùng tới ra mắt gia đình mình với mong muốn nói chuyện cưới xin giữa 2 tụi em! Anh Sở Hiên, mong anh ủng hộ em và anh ấy!"

Ba tôi như vừa nhận được một cú sốc lớn. Khuôn mặt ông, với vài giọt mồ hôi chảy dài bỗng chốc xám xịt, trở nên cau có. Ông đưa đôi mắt nghiêm nghị hướng về Tạ Văn:

"Em không nhớ quy định của nhà họ Tạ sao?"

Chú Tạ Văn chỉ cười cười:

"Vâng, nhưng khi gặp cô ấy, em thực sự không giữ nổi lý trí bản thân nữa rồi anh ạ!"

Lộ Khiết nhìn sắc mặt ba sa sầm như vậy thì rất thắc mắc. Chẳng phải ngày đó ba và mẹ cưới nhau cũng là từ người yêu rồi mới tiến tới hôn nhân sao? Sao hiện tại, đối mặt với người yêu của chú, lại có thái độ như vậy? Câu hỏi này dường như đang cháy bỏng trong tâm trí của Lộ Khiết, nhưng cô không dám nói ra, lo lắng rằng việc đưa ra câu hỏi đó có thể khiến bầu không khí căng thẳng hơn.

Tạ Văn sau đó nhanh chóng dẫn Lâm Hinh Nhi tiến vào trong, nơi bà ngoại cô đang nghỉ ngơi. Ba cô cũng đi sau theo vào, chỉ mình Lộ Khiết đứng im lặng trước vườn. Cô biết rằng đây là chuyện người lớn, cô không thể nghe chuyện. Ngoan ngoãn, cô đứng ở ngoài chờ chú và ba, mong sự việc sẽ sớm ổn thỏa.